
ĩ tiến hành nói chuyện dài đến hơn một giờ, vênh váo tự đắc đón Vạn Uyển ra khỏi bệnh viện. Vì vậy, toàn bộ một tuần lễ, Vạn Uyển vượt qua cuộc sống sâu gạo, cơm tới há mồm, quần áo đến vươn tay, hễ kêu là tới.
"A Bạch ~"
Tiếu Tồn Chi thở dài, chỉnh lửa nhỏ, tháo tạp dề lau khô tay ra ngoài, chen vào ghế sa lon bên Vạn Uyển, "Mỗi ngày cậu không gọi hồn trong lòng khó chịu vậy sao?"
Vạn Uyển nhìn chằm chằm trên ti vi cười đến độ không có tim không có phổi như đứa trẻ, "Mình trống rỗng."
Tiếu Tồn Chi đang bóc quả cam, nghe cô nói như thế, mím môi cười, lúm đồng tiền ở hai má hiện ra, làm cho anh ở dưới ánh đèn vàng chanh có vẻ dịu dàng nhu hòa.
"Chúng ta đi mua khăn quàng cổ xinh đẹp, dẫn cậu đi thủ đô một chuyến được không?"
"Nơi đó chơi không vui" Vạn Uyển không cảm thấy hứng thú, nghĩ đến thủ đô cát bụi cùng kẹt xe không chừng mực thì càng choáng váng đầu.
"Anh họ kết hôn, mình chính là thiếu một ngừơi bạn đó?"
Vạn Uyển rướn cổ lên, "Loại bạn này không đủ dọa người à? Người ta là ai chứ? Một thiếu gia thủ đô!"
Tiếu Tồn Chi xoa xoa đầu Vạn Uyển, lại bị Vạn Uyển né tránh không để lại dấu vết, "Cùng đi coi như giải sầu!"
Vạn Uyển chống đầu, vết thương trên cổ đã bắt đầu kết vảy nhỏ, ngứa một chút đã muốn gảy ra, "Ừ, luôn tốt hơn thành phố S."
Tiếu Tồn Chi chờ chính là những lời này của cô, hào hứng từ trong phòng Vạn Uyển lấy y phục ra cửa, "Chúng ta đi mua đồ nha?"
Vạn Uyển không để ý đến anh ta, bò lên ghế chuồn vào thư phòng, thuần thục mà mở máy vi tính ra, thuần thục mà mở ra trang web X, "Bây giờ mình không muốn đi ra ngoài nhiều."
"Trong nhà không có trứng gà! Ngừơi chồng khéo cũng không thể thổi cơm khi không có gạo" Tiếu Tồn Chi nhún vai.
Vạn Uyển đứng dậy đi tới tủ giày, chọn đôi giày bình thường chưa từng đi, theo thói quen mà cài mũi chân, "Đi thôi."
Hai người một trước một sau đi ra bên ngoài viện bộ đội, Vạn Uyển một câu cũng không nói, mải miết đi bộ.
Tiếu Tồn Chi liếc nhìn xuống Vạn Uyển, váy ở nhà màu hồng nhạt cùng giày đáy bằng mềm màu trắng, tóc dài đến eo mềm mại mà bóng loáng, da trắng nõn còn bởi vì nứt da mà để lại vết màu trắng nhạt cùng vết sẹo xấu xí trên cổ làm người khác phải kinh hãi.
Yên lặng từ trong túi lấy ra một cái hộp tinh xảo, khăn quàng cổ tơ lụa vàng nhạt, đáng yêu lại không mất tao nhã, Tiếu Tồn Chi chuyển Vạn Uyển đến bên cạnh mình, đến gần buộc lại khăn quàng cổ giúp cô.
"Đi soi gương đi, hoàn toàn không nhìn thấy rồi."
Vạn Uyển bị Tiếu Tồn Chi đẩy tới trước gương bên ngoài một cửa tiệm, đầu tóc rối bời, mắt quầng thâm, vẻ mặt không còn sức sống, chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể thấy vết sẹo.
"Quá xấu!"
Tiếu Tồn Chi đem khăn quàng cổ rủ xuống ở dưới đó vòng một nơ ở trên cổ của Vạn Uyển, trong lúc vô tình đụng phải gương mặt lạnh như băng của cô, "Uyển Uyển" xúc cảm lạnh như băng khiến trái tim của Tiếu Tồn Chi run lên, hai người dựa vào rất gần, có thể nhìn thấy được ẩm ứơt nơi đáy mắt Vạn Uyển và vẻ mặt tái nhợt bị ốm đau hành hạ.
"Uyển Uyển"
Tiếu Tồn Chi cảm giác mình sắp bị ma nhập rồi, thanh âm mang theo run rẩy không cách nào khắc chế, xoa bả vai Vạn Uyển, cúi đầu muốn hôn.
Trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mặt chợt đau xót, Vạn Uyển mở miệng cắn mặt mình.
Tiếu Tồn Chi dừng động tác lại, chỉ có thể cảm thấy đau đớn ở trên mặt cùng hô hấp ươn ướt của Vạn Uyển.
"A Bạch. Mình không muốn ngay cả ngừơi bạn cũng mất đi."
Một câu nói đơn giản, liền đẩy Tiếu Tồn Chi đi xa, nhắm mắt ngừng thở, nhẹ giọng hỏi đến, "Trước đó cậu mất đi cái gì?"
Vạn Uyển không lên tiếng, giữa hô hấp thật thấp chỉ có thể nghe được cô nhẹ giọng khóc sụt sùi.
Tiếu Tồn Chi cũng nhịn không được nữa mà ôm lấy cô, tình cờ ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu ra Diệp Dực đang đứng ở đối diện nhìn về bên này.Ngoại truyện 2: Lễ độc thân
Ngoại truyện về Diệp gia có con sắp trưởng thành
Diệp Dực vừa mở cửa nhà ra liền thấy vợ ngồi khoanh tròn trên ghế sa lon, vẻ mặt khổ sở vì bị ép, nhìn người bạn nhỏ Diệp Nhuận đang ôm quả cầu nhỏ ở bên cạnh lăn lộn chơi đùa.
"Sao thế?" Diệp Dực cởi áo khoác quân trang xuống, đổi dép, vòng tay qua nách Vạn Uyển ôm cô lên.
Vạn Uyển nhìn về phía cửa chính, vẻ mặt nghiêm túc, "Em cảm thấy gả cho anh chính là sai lầm!"
Diệp Dực nhíu mày, mặc dù đã sớm quen với suy nghĩ đầy lộn xộn luôn xuất hiện bất ngờ của Vạn Uyển, nhưng lời như vậy vẫn là lần đầu tiên được nghe, "Nguyên nhân."
Vạn Uyển từ trong ngực anh nhảy dựng lên, chỉ vào người bạn nhỏ Diệp Nhuận, từ lúc ba vào cửa thì hai mắt tỏa ánh sáng mãnh liệt bò về phía bên này, "Nó! Hôm nay phản bội em, tìm anh nương tựa!"
Diệp Dực suy nghĩ một chút, khom lưng ôm Diệp Nhuận lên, mặc dù động tác không quá là thuần thục, nhưng cũng có chút dịu dàng.
"Em bỏ ra một tiếng để dạy nó gọi mẹ, phát âm rất chính xác, hoàn mỹ không tỳ vết." Vạn Uyển vô cùng đau đớn ngã trên salon, nhìn bản chính và bản sao một lớn một nhỏ của Diệp gia.
Diệp Dực nhíu mày, "Sau đó?"
Vạn Uyển đưa tay ném một miếng đồ chơi bằng xốp qua, hoàn toàn không chú ý trong ngực Diệp Dực còn có người bạn nhỏ. "