
không thể tin vào mắt mình -
Lương tiểu thư:
Bản thảo đã đính kèm với yêu cầu của cô, tạm thời cung cấp hai vạn từ, vẫn
ít hơn so với năm vạn từ mà cô yêu cầu, phần còn lại có thể đăng theo hình thức
từng đợt, vui lòng xác nhận.
Hạng Phong
Kiến Phi ngã vào lưng ghế dựa, cô sửng sốt vài giây rồi mới buông tách cà
phê xuống, cô gọi điện thoại cho Lý Vi. Lý Vi chỉ thì thầm một câu “Cô không
phải nói rằng anh ta không thể nộp bài sao”, rồi lập tức đồng ý nhận bài, có lẽ
đối với cô ta mà nói, chỉ cần là tác phẩm của tác giả bán chạy sách dù cho đăng
từng đợt hay một lần cũng không khác gì mấy.
Kiến Phi gửi đi bản thảo của Hạng Phong, cô chợt phát hiện trong hộp thư
còn một email, là của Thang Dĩnh gửi đến, vài đoạn văn hài hước dí dỏm mà còn
là bình luận sách của “Thời báo New York”, ở cuối email Thang Dĩnh đã viết:
thực ra bình luận sách sớm đã viết xong, tối hôm qua lừa em, thật ngại quá.
Cô đành chịu nhưng không có cách nào tức giận được. Sáng hôm nay, cô cuối
cùng đã cảm nhận được một câu nói rất sâu sắc: những thăng trầm của cuộc sống,
thực sự rất thú vị!
Nhưng mà cô lại nghĩ đến một câu khác: so với sự sống và cái chết, những
phiền muộn trên thế giới này chẳng qua chỉ là một làn khói mà thôi.
Kiến Phi cầm lấy điện thoại, cô quá xúc động mà muốn nói lời cảm ơn với
Hạng Phong, nhưng anh cũng không nhận điện thoại.
Cô đứng dậy đi qua đi lại trước cửa sổ văn phòng, trong lòng muốn nói điều
gì đó, nhưng mà cô phải nói với ai và nên nói bao nhiêu đây.
Trong đám mây xa xa hiện ra một tia nắng mặt trời, toả sáng trên gương mặt
cô, rất ấm áp. Cô bỗng nhiên nghĩ đến: anh chàng Hạng Phong kia sẽ không phải
đã viết xong bản thảo cách đây không lâu rồi, nhưng chỉ ở phút cuối cùng mới
bằng lòng đưa ra chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đó rất giống với phong cách của anh, anh
chính là một người đàn ông như vậy, cho dù chính mình phạm lỗi cũng sửa lại như
ban ơn cho người khác.
… Người đàn ông này thật đáng sợ!
Điện thoại di động vang lên, cô cầm lấy, là Hạng Phong gọi đến. Cô kéo khoé
miệng, lộ ra một nụ cười kỳ lạ: “A lô?”
“Cô gọi điện thoại cho tôi à?” Giọng mũi của anh còn rất nặng.
“Ừm.”
“Có chuyện gì?”
“… Muốn nói với anh, tôi đã nhận được bản thảo.”
“…”
“Vậy thôi.”
Hạng Phong ở đầu dây bên kia trầm lặng vài giây, rồi nói: “À, nếu cần sửa
chữa cái gì thì liên lạc với tôi.”
“Được.”
“Tạm biệt.”
“…Chờ một chút.”
“?”
Lương Kiến Phi cắn môi, rốt cục vẫn rít lên hai chữ: “Cám ơn.”
“…” Đầu dây bên kia lại trầm lặng.
“Tiền nhuận bút sẽ mau chóng tính toán cho anh.” Giọng điệu cô như đang nói
chuyện công.
“Cô…”
“?”
“Không có gì, tạm biệt.”
Kiến Phi buông điện thoại, cô cau mày ngẩn người, không biết tại sao, cô
gần như có thể khẳng định, một câu anh chưa nói xong trước khi cúp
máy chắc chắn là muốn nói cô không đáng yêu.
Thế nhưng… Tại sao chứ, anh vì sao muốn nói như vậy, mà tại sao cô lại nghĩ
anh sẽ nói như thế?
Cô vỗ vỗ cái trán của mình, thầm nghĩ có lẽ gần đây có quá nhiều áp lực,
nếu không thì tại sao lại cố chấp với những chuyện nhàm chán như vậy!
Cô đột nhiên cảm thấy may mắn, Hạng Phong không nhận được cú điện thoại vừa
rồi khi cô xúc động gọi đến, bằng không giờ phút này anh nhất định sẽ cười châm
biếm cô, thật là thiên ân vạn tạ (một ngàn cái ân, vạn lần đa tạ) -
Ah, may mắn quá!
Ngày cuối cùng làm
việc trong tuần, Lương Kiến Phi như mọi khi đi vào văn phòng của mình, cà phê
nóng hổi đã đặt ở trên bàn, cô rất muốn mở cửa ra ngoài cho Vịnh Thiến một cái
ôm, nói “Không có em chị phải làm sao bây giờ”, có lẽ thứ sáu là ngày thích hợp
nhất để làm việc này, bởi vì gần sắp đến cuối tuần cho nên mọi người đều vui
vẻ, dường như cảm thấy thoải mái hơn.
Đầu tiên cô gọi mấy
cuộc điện thoại cho nhà xuất bản bên kia, sau đó lại nhắc nhở mấy bài viết mới,
rồi mới bình tĩnh lại uống tách cà phê. Lịch làm việc ở bên cạnh máy tính có
một dòng chữ của bút máy màu đen viết: Hội nghiên cứu và thảo luận 13:30. Cô
xoa xoa đôi mắt, quyết định ăn xong bữa trưa để lấy tinh thần tỉnh táo mà tham
gia hội thảo, sau đó tâm tình sẽ thấy vui hơn khi được về nhà sớm.
Cái gọi là nghiên
cứu và thảo luận kia sẽ tổ chức tại một khách sạn cao cấp trong thành phố, hôm
nay vừa lúc Kiến Phi mặc một bộ âu phục bằng nhung với áo vét, màu áo vét là
màu xanh đậm mà cô thích nhất, nhưng mà ông trời cố tình đối lập với cô, mới
giữa trưa trời đã bắt đầu mưa rơi tí tách, sau đó người bảo an của khách sạn
lại sắp xếp cô ở bãi đậu xe ngoài trời, khi cô bước xuống xe thì bộ đồ tây đã
dính bùn, mặc dù cố lau đi nhưng vẫn cảm thấy không tốt lắm. Xung quanh thang
máy đều là gương, cô vô thức nhìn đến kiểu tóc mới của mình vừa cắt tối hôm
qua, ngắn hơn so với lúc trước, mái tóc nằm ngay ngắn ở trên vai, từ đỉnh đầu
nhìn xuống tạo thành một độ cong vô cùng tao nhã, đây là kiểu do nhà tạo mẫu
tóc nhiều lần khuyến khích nên cô mới miễn cưỡng quyết định cắt theo, không ngờ
rằng cuối cùng người cảm thấy hài lòng lại là chính mình mà không phải nhà tạo
mẫu tóc.
Có lẽ đời người thật