pacman, rainbows, and roller s
Nhật Ký A - B

Nhật Ký A - B

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323134

Bình chọn: 8.5.00/10/313 lượt.

m thấy khó thở.

“Hẳn là vật không bén, còn chưa xác nhận hung khí.” Có lẽ bởi vì Sĩ Văn là nhà văn tiểu thuyết trinh thám cho nên cảnh sát Hoàng nói rất trực tiếp, coi anh như là thám tử trong sách.

Cảnh sát Hoàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, rồi đẩy vài tờ giấy trước mặt anh: “Anh xem thử biên bản có vấn đề không, nếu không sao thì hãy ký tên, sau đó anh về trước đi.”

Sĩ Văn gật đầu, lướt qua loa vài lần, rồi ký xuống.

“Đúng rồi, Nguyễn tiên sinh, anh phải ở lại bao lâu?”

Anh lắc đầu: “Bao lâu đều có thể.”

“Cũng được, đã xảy ra chuyện như vậy…” Cảnh sát Hoàng lấy ra danh thiếp trong túi áo đưa cho anh, “Nếu nhớ tới cái gì, hoặc là có manh mối gì, xin mời anh lập tức gọi điện thoại cho tôi.”

Anh không gật đầu cũng không lắc đầu, nhận lấy danh thiếp, mở cửa phòng rồi đi thẳng ra ngoài.

Tối nay, Nguyễn Sĩ Văn gọi điện thoại cho cha mẹ ở Canada đầu tiên, hai ông bà sợ ngây người, ngay cả mẹ vừa nghe tin tức liền khóc lên, mọi người giống như đều không thể tin. Anh phải cố gắng an ủi cha mẹ, sau đó dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Một đêm anh không ngủ, trong đầu xuất hiện bóng dáng của Tư Nguyên nhiều lần.

Bọn họ không phải anh em họ theo nghĩa bình thường, khi Tư Nguyên học trung học thì cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, vì vậy Tư Nguyên sống trong nhà Sĩ Văn rất nhiều năm, mãi cho đến khi anh tốt nghiệp đại học. Cha mẹ của Sĩ Văn cũng coi anh như con mình.

Lúc còn bé, bọn họ luôn thừa dịp người lớn không chú ý mà bò lên trên nóc của nhà ông nội. Nóc nhà kia sắc nhọn, được từng mảnh ngói bao phủ. Bọn họ thích đứng trên nóc nhà giả vờ mình là thủy thủ, anh đứng “đầu thuyền”, Tư Nguyên đứng “cuối thuyền”, bọn họ tự xưng là những đứa nhỏ lang thang, giữa “cuồng phong bão táp” mà tiến về phía trước. Khi lớn lên một chút, Tư Nguyên cảm thấy “trò chơi” này rất ngây thơ, cho nên mỗi lần chỉ ngồi trên ngói nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười của anh cả. Sau khi trưởng thành, chính anh cũng ghét nóc nhà nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi) này, rất ít khi đi lên. Cho đến khi bác cả và bác gái qua đời, mọi người làm sao cũng không tìm thấy Tư Nguyên, là Sĩ Văn nhanh trí hơn, lên nóc nhà tìm được anh.

Anh chưa từng thấy qua Nguyễn Tư Nguyên như vậy, đầu chôn vùi trong hai cánh tay, có vẻ yếu ớt, không hề là người anh cả dũng cảm nhất trong mắt anh. Anh đi qua, giống như người lớn nhỏ bé vỗ vai Tư Nguyên, lặng lẽ ngồi cùng anh cho đến khi nắng chiều hoàn toàn tan biến.

Tôi hôm đó Tư Nguyên nói, từ nay về sau anh là một người lang thang chân chính, người lang thang trên nóc nhà.

Trong đáy lòng, Sĩ Văn vẫn cho rằng trong quá trình trưởng thành của anh Tư Nguyên đóng một vai trò rất quan trọng, thậm chí anh bắt đầu sáng tác cũng bởi vì Tư Nguyên khích lệ.

Người này thật quan trọng với anh như vậy, thế nhưng đã chết… ngay ngày hôm nay.

Anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, châm một điếu thuốc rồi hút, nước mắt liền chảy xuống.

4.

Sáng sớm hôm sau, Sĩ Văn vốn lái xe đến biệt thự của Tư Nguyên, nhưng phát hiện biệt thự bị phong toả để điều tra án, xung quanh vẫn vây quanh rất nhiều người xem náo nhiệt như là ruồi bọ dính vào bánh ngọt.

Biệt thự chiếm diện tích không lớn, tổng cộng ba tầng, bề ngoài rất tân thời, là Tư Nguyên mua trước khi kết hôn. Căn nhà nằm ở vùng ngoại ô thành phố, cả khu vực nhỏ đều là những biệt thự riêng biệt như vậy, Sĩ Văn đoán rằng bình thường nơi này rất yên tĩnh, xảy ra chuyện thế này mới lập tức náo nhiệt lên. Anh ở xung quanh đi vài vòng nhưng không có cách đi vào. Anh đứng bên ngoài nhìn ngôi nhà kia, tưởng tượng bộ dáng ở bên trong của Tư Nguyên, anh không dám nghĩ tới Tư Nguyên làm sao bị giết hại, điều đó làm cho anh cảm thấy rất khó chịu, tựa như có người bóp cổ anh khiến anh không thể hít thở.

Từ rất xa, có người vẫy tay với anh, anh nhìn kỹ, là cảnh sát Hoàng, anh vội vàng nhanh chóng bước qua.

“Cảnh quan.”

“Xin chào.”

Hai người gật đầu, xem như chào hỏi.

“Anh đến làm gì?” Cảnh sát Hoàng hỏi.

“… Tôi đến thăm.”

Cảnh sát Hoàng nhíu lông mày, nói: “Nguyễn tiên sinh, anh không phải muốn tự điều tra chứ?”

Khi anh ta gọi “Nguyễn tiên sinh” vẫn mang theo một sự tôn kính, Sĩ Văn cười khổ một chút, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Cảnh sát Hoàng lại nghiêm túc nói: “Tôi đã đọc qua tiểu thuyết trinh thám do anh viết, thật sự viết rất khá, rất đặc sắc, nhưng điều tra phá án của thực tế và tiểu thuyết vẫn khác nhau. Anh đừng đem cái gọi là ‘thám tử tư’ trong sách vào cuộc sống hiện thực, không thể thực hiện được đâu, thậm chí có thể gây trở ngại cho việc điều tra của cảnh sát chúng tôi.”

Sĩ Văn kéo khoé miệng, nghĩ thầm câu cuối cùng trong lời nói kia mới là trọng điểm. Nhưng anh không để “cảnh cáo” của cảnh sát Hoàng đặt ở trong lòng, mà hỏi: “Có tiến triển gì không?”

Cảnh sát Hoàng lắc đầu, không trả lời, chẳng biết là “không có”, hay là không muốn trả lời.

Anh không nản lòng: “Tìm được hung khí rồi chưa?”

“Tạm thời không thể trả lời.”

“Vậy có tình nghi ai không?”

Cảnh sát Hoàng dừng một chút, nói: “Anh cũng biết, tạm thời tôi không th