XtGem Forum catalog
Nhật Ký A - B

Nhật Ký A - B

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322765

Bình chọn: 7.5.00/10/276 lượt.

ể tiết lộ những điều đó với anh, tất cả chờ điều tra phá án xong rồi nói sau.”

Nói xong, anh ta liền xoay người đi vào cửa lớn của biệt thự.

Sĩ Văn không cam lòng ở bên ngoài vòng vo, cảm thấy thật sự không có cách đi vào nên anh mới rời khỏi.

Giữa trưa, Sĩ Văn dựa vào số điện thoại do họ hàng đưa cho mà gọi Chung Tình, nhưng không ai tiếp điện thoại, anh gọi liên tục trong vài giờ, đều như vậy, anh bắt đầu cảm thấy bất an, vì thế lấy ra danh thiếp của cảnh sát Hoàng, chiếu theo số điện thoại trên danh thiếp mà gọi tới.

Tiếng chuông vang lên 4, 5 lần mới được tiếp máy, cảnh sát Hoàng dùng giọng điệu hoà nhã nói: “Xin hỏi vị nào?”

“Tôi là Nguyễn Sĩ Văn,” anh trả lời, “Tôi muốn báo với anh, tôi đã gọi điện cho Chung Tình mấy giờ đồng hồ nhưng vẫn không có ai nhận máy.”

Anh không nói thêm gì nữa, bởi vì anh đoán đối phương hẳn là hiểu được ý tứ của anh, cho dù nói thế nào, Chung Tình coi như là một trong những người bị tình nghi.

“À…” Đầu dây bên kia dừng lại, “Cô ấy đã bị tạm giữ.”

Anh ngỡ ngàng: “Cô ấy thú nhận?”

“Không có.”

“…”

“Nhưng tại hiện trường có chứng cứ bất lợi đối với cô ấy.”

“Cái gì?”

Giọng điệu của cảnh sát Hoàng rất bình tĩnh nói: “Trước khi chết, người chết dùng máu viết một chữ ‘Tình’ trên tấm thảm.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Sĩ Văn đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía xa, đó là phương hướng của nhà Tư Nguyên, mặc dù cách nhau ngàn dặm, anh dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của căn biệt thự màu trắng kiểu Tây Ban Nha.

Anh không biết lúc ấy Tư Nguyên có tâm tình như thế nào viết xuống chữ “Tình”…

Đêm nay anh không mất ngủ, nhưng cho dù trong mộng, anh vẫn bị vấn đề này quấy nhiễu.

Sáng sớm hôm sau khi anh ở dưới lầu ăn sáng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát Hoàng.

“Có tiến triển sao?” Anh vội vã đặt câu hỏi trước tiên.

“Còn chưa?”

“…”

“Tôi gọi cho anh là muốn nói với anh, chúng tôi thả Chung Tình.”

“!” Anh kinh ngạc, “Vì sao?”

“Bởi vì, cô ấy có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo.”

5.

Phòng làm việc của Chung Tình nằm gần toà biệt thự kiểu Tây Ban Nha màu trắng, một chuyến lái xe chỉ cần 20 phút, chỗ này tương tự khu thương mại, cao ốc văn phòng, nhà hàng, rạp chiếu phim, trung tâm giải trí tương đắc ích chương (hợp lại tăng thêm sức mạnh).

Trôi qua một tuần, thi thể của Nguyễn Tư Nguyên đã phân tích xong, nhưng tạm thời vẫn chưa chuyển về, vì vậy khi Sĩ Văn nhận được thông báo của Chung Tình nói muốn tổ chức lễ tưởng niệm, anh không khỏi kinh ngạc. Cái gọi là “lễ tưởng niệm”, là hình thức gần giống lễ truy điệu, chẳng qua thiếu một hủ tro cốt.

Khoảng một giờ chiều anh lái xe đến địa chỉ Chung Tình báo với anh, đó là một toà nhà bốn tầng, ngăn nắp, quả thật giống như một hộp diêm, nhưng bố trí như nhà ở. Sau khi lên bậc thang là một thang máy rộng rãi, có lẽ thường xuyên dùng để vận chuyển hàng hoá, bởi vậy chiều rộng khoảng ba mét. Phòng làm việc của Chung Tình ở lầu ba, cửa thang máy vừa mở ra thì có một cô gái mặc bộ đồ tây màu đen ở cửa nghênh đón khách, sau khi thấy Sĩ Văn cô ấy nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu anh ký tên, sau đó dẫn anh đi vào.

Thiết bị của phòng làm việc rất mới, nhưng trang hoàng thiết kế lại có vẻ cổ xưa, trên tường dán giấy màu be, trên giấy dán tường có thiết kế hoa văn đặc thù, những đoá hoa này màu sắc tươi đẹp, nhìn qua như là hoa hồng, nhưng trên thân cây không có gai, sở dĩ nói nó đặc thù là vì xung quanh đoá hoa được áo lên lớp dầu trong suốt, khi ngọn đèn chiếu rọi xuống, bức tường thấp thoáng phát ra ánh sáng bảy màu. Giấy dán tường này và lễ tưởng niệm không hợp nhau, nhưng Sĩ Văn không khỏi suy nghĩ, chuyện tới nước này cũng không còn cách bận tâm nhiều như vậy.

Chuyện Tư Nguyên đột

nhiên bị hại đã hoàn toàn làm xáo trộn cuộc sống yên ổn.

Mời vừa tiến vào

phòng khách, anh liền cảm thấy một bầu không khí áp lực, chỗ gần tường đặt ra

một cái bàn lớn, trên bàn là một cái khuông hình màu đen thật lớn, khoé miệng

của người trong khuông hình mỉm cười, giống như vẫn đang nhìn thế giới này.

Chung Tình đứng ở

một góc, toàn thân cũng là bộ đồ màu đen, tóc rủ xuống, vẻ mặt rất mờ ảo - anh

thật sự không nghĩ ra từ khác để hình dung - khuôn mặt căng cứng, như là đồ gốm

sẽ bị đánh vỡ bất cứ lúc nào.

Anh đứng xa xa nhìn

cô, cùng với di ảnh được trưng bày ở bên cạnh cô, thực ra anh muốn chạy qua

cúng tế anh trai của mình, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều thời

gian vui vẻ, cả đời anh khó có thể quên, nhưng anh lại sợ hãi đi qua, bởi vì ở

nơi sâu thẳm trong lòng anh, anh đọc được một loại nguy hiểm từ trên người phụ

nữ kia, giống như chỉ cần tới gần cô thì sẽ xảy ra tội ác.

“Xin chào…” Cô bỗng

nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi chào hỏi.

“Xin chào,” Sĩ Văn

khom lưng, cuối cùng đi qua.

Anh cầm lấy nhang

trên bàn, châm lên, nhắm mắt lại chắp hai tay trong lòng mặc niệm, sau đó cắm

nhang trên lư hương.

“Còn chưa có… tiến

triển gì sao?” Anh cũng không phải thật sự muốn hỏi, mà cảm thấy lúc này cần

phải nói gì đó.

“Ừm…” Chung Tình nhẹ

nhàng gật đầu.

Có một người đàn ông

đi tới, lặp lại động tác vừa rồi của Sĩ Văn