
m cố định, ngoài ông chủ ra chẳng có ai là người quen.
Đừng trách cô suy nghĩ quá nhiều, còn nhớ lần bên nhau
gần đây nhất, có một lần đột nhiên tâm trạng anh quá tốt, đưa cô đi giải khuây
tận Hàng Châu, nói là giải khuây, thực ra cũng chỉ là lái xe vòng quanh Tây Hồ,
sau đó dừng lại trước trung tâm mua sắm. Khiến cô vừa bước khỏi thang máy,
những cửa hiệu bán đồ xa xỉ đã đập ngay vào mắt.
Hai người họ ăn bận rất thoải mái, lại ngay giữa trưa,
trong cửa hàng chẳng có ai, cô phục vụ cũng chẳng buồn chào hỏi, Lăng Tiểu Manh
không mấy hứng thú với những thứ này liền kéo anh đi thẳng ra ngoài.
Ngay khi vừa bước tới cửa bỗng có hai người bước lại,
vừa nhìn thấy anh liền lập tức dừng bước rồi hân hoan chào hỏi, “Tổng giám đốc
Cố, thật trùng hợp”.
Cô vốn dĩ đi rất chậm, đi cùng ít nhất phải cách anh
ba bốn bước, lúc này cô phản ứng nhanh nhẹn khác thường, thoắt một cái đã cúi
đầu ngắm trang sức, đứng trước bóng đèn sáng choang với bộ dạng hết sức chăm
chú.
Giữa hè, bên trong và bên ngoài cửa kính là hai thế
giới, anh khẽ buông tay, cánh cửa khép lại, cửa hiệu bỗng yên lặng khác thường,
đến nhạc làm nền cũng chẳng có, để tiết kiệm chăng? Hay cố tình tạo thêm áp
lực? Sát khí rất mạnh, ánh mắt của cô bán hàng sắc lạnh, cô cảm giác thời gian
trôi thật chậm.
Dưới lớp kính những viên kim cương lấp lánh tới chói
mắt, cô cứ nhìn, cứ nhìn cho tới khi thất thần.
Đây là một trong những cửa hàng nữ trang danh tiếng
nhất, có một bộ phim cô vốn yêu thích, cảnh mở đầu phim cũng chính là cửa hiệu
này.
Cô và Đổng Diệc Lỗi đều là sinh viên nghèo, sau này
nói là công nhân viên chức nhưng kỳ thực chỉ là làm thuê. Ở Thượng Hải cũng có
cửa hiệu này, nhưng họ chỉ dám nhìn qua kính những lúc đi trên đường, chưa một
lần bước vào trong.
Kể từ năm hai mươi tuổi cô luôn đeo chiếc nhẫn bạc ấy,
thật đơn giản, một chiếc vòng chẳng có chút gì gọi là trang sức, nhưng vẫn thấy
nó thật lung linh, hạnh phúc tột cùng, cô chưa từng ngưỡng mộ những thứ trang
sức lấp lánh trên tay người khác.
Trong vô thức cô vừa nhìn vừa mân mê ngón giữa bàn tay
trái, nó trống trơn, chẳng hề để lại một chút vết tích.
Khi mới tháo ra còn để lại một đường tròn màu trắng,
giờ tất cả đã biết mất, càng tốt, cô vẫn là Lăng Tiểu Manh, nguyên vẹn đứng ở
đây, chân tay còn nguyên, chẳng thiếu ngón nào.
Mãi lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn, anh đã đứng một
mình ở hành lang, cũng chẳng gọi cô, lặng lẽ chờ đợi, không biết anh đã đợi bao
lâu rồi.
Lăng Tiểu Manh lập tức chạy lại, cũng chẳng hỏi vì sao
anh không gọi cô, dù có như thế nào cũng phải nhận sai trước đã, là do cô chẳng
nhanh tay nhanh mắt.
Đó là giữa hè, trên mặt hồ lá sen lưa thưa, ven bờ
dòng người qua lại hối hả. Cô không giỏi đi bộ, bước mấy bước là đã thấy khổ
sở, nhưng thấy anh có vẻ rất hứng thú, nên chẳng dám nói.
Cứ đi cho tới khi trăng thanh gió mát, sau cùng anh
mới hỏi: “Có muốn ăn bột củ sen không?”.
Ăn hay không thế nào mà chẳng được, nhưng kỳ thực cô
muốn ngồi xuống nghỉ chân một lúc liền lập tức gật đầu.
Cô là người Triết Giang, rất hay ăn món này, nhưng hảo
ngọt, ăn được một miếng liền bưng bát xin cô bán hàng cho thêm đường, giọng
ngọt như mía lùi, “Cô ơi, cho con xin thêm một muôi đường được không ạ?”, rồi
cô ngẩng lên cố cười thật tươi.
Cô trở về chỗ ngồi thì thấy anh đang nhìn mình sắc mặt
nghiêm lại, cô có chút căng thẳng, “Sao vậy?”.
Một tay anh chìa ra, chiếc bát trước mặt đã không còn,
giọng anh rất bình tĩnh, nhìn cô mặt không biến sắc nói, “Cảm ơn”.
Hả? Cô ngẩn người, “Của em mà…”.
“Thật à? Anh còn tưởng em biết anh thích ăn ngọt, thế
nên mới cố ý…”, giọng anh hơi kéo dài. Lăng Tiểu Manh liền gật đầu, “Vâng vâng,
anh ăn đi, em ăn bát này”.
Bột củ sen pha loãng màu hồng nhạt, đựng trong bát tô
thật đơn giản nhưng ăn vào có chút ngầy ngậy, nếu không gạt hạt bột nhỏ đi khi
ăn còn cảm thấy được chút bột li ti, thật là một cảm giác rất kỳ diệu.
Ngại quá lại phải xin thêm đường, Lăng Tiểu Manh vừa
ăn vừa làu bàu, ngẩng đầu lên thấy anh ăn rất ít, tâm trạng có vẻ rất tốt, thất
thần nhìn ra phía hồ nhìn nghiêng nét mặt thật thư thái, thấy cô đang nhìn mình
anh quay đầu lại, đuôi mắt cong lên, miệng khẽ cười.
Gió Tây Hồ khẽ lay cánh sen, nhiều người nhiều người
lắm, ồn ào náo nhiệt, cô thấy sợ, dường như tất cả chỉ là phông nền đạo cụ, còn
cô đứng ngay giữa sân khấu lẻ loi một mình, người khán giả duy nhất tuy rất giữ
thể diện cho cô nhưng cô biết diễn xuất của mình thật vụng về, chẳng biết phải
tiếp tục thế nào.
Sau cùng vẫn bước ra từ gara, cách cửa hiệu bán đồ
trang sức khi nãy một quãng, cuối cùng cũng không phải đi bộ nữa, như vừa được
ân xá, cô phóng như bay vào trong thang máy, đến nơi mới phát hiện chỉ có mỗi
mình, bấm nút mở cửa chờ nhưng mãi chẳng thấy anh tới.
Không đợi được nữa, sợ rằng chắc lại do trước lúc ra
mình không chịu để ý cô lại chạy ra đi tìm.
Còn anh rất nhanh trí, đứng giữa sảnh gọi cô, cô bước
tới liền trông thấy anh với nụ cười rạng rỡ, rồi hai tay đưa hộp quà màu xanh
lên.
Cô trân mắt đứng nhì