Old school Swatch Watches
Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324141

Bình chọn: 7.00/10/414 lượt.

anh,

mãi sau mới bắt đầu bước chậm lại. Cô biết trong mắt người khác mình rất kỳ

quái, nhưng chẳng thể khống chế được đôi chân.

Cô còn có thể trốn vào đâu?

“Tiểu Manh, anh không yêu em, anh chẳng còn cảm xúc gì

với em nữa, chúng ta chia tay thôi.”

Nơi góc đường dưới ánh hoàng hôn, thật nhục nhã, thật

hổ thẹn, cô chợt nhận ra mình chỉ là một trò đùa, vẫn đứng trân trân cho tới

khi hoàng hôn dần khuất, tới giờ cô vẫn có thể thấy được dáng điệu ngoảnh đầu

là chạy của anh.

Sau cùng cũng có một cơ hội thật tốt, cô chỉ đưa tay

lên khẽ vẫy chào, chứ chẳng phải như trong mơ cô đã làm không biết bao nhiêu

lần, một cái tát đầy quyết liệt và căm phẫn.

Sảnh hội nghị đã có rất nhiều người, cô cố kìm hơi thở

gấp gáp của mình lại, ngồi xuống một góc, hy vọng chẳng ai để ý tới sự bất

thường của mình.

Quy định của Đại hội thường niên John McCain rất

nghiêm ngặt, vừa đến giờ, từ trong ra ngoài tất cả mọi người đã đổ dồn về phía

cửa chính, còn có người cuống cuồng chạy vào, cô cúi xuống xem tập tài liệu vừa

lấy ra trong túi, chỗ ngồi duy nhất bên cạnh cũng đã có người.

Phía khán đài có tiếng vỗ tay, giáo sư John McCain là

người đầu tiên bước lên bục, cô không thể ngẩng đầu lên, đôi vai bị người ta ấn

xuống, gương mặt Đổng Diệc Lỗi cúi thấp, giọng nói nhẹ nhàng, “Tiểu Manh, em

đừng chạy, anh chỉ muốn nói, xin lỗi em”.

Tiếng vỗ tay vang rền, thế rồi chẳng thể tưởng tượng

được, một giọng nói không thể quen thuộc hơn rót xuống bên tai, đó không phải

tiếng Trung, thế nhưng cô đã nghe đúng hai năm trời. Âm hưởng của cả hội trường

rõ ràng đã phóng đại cả tiếng thở của người phát ngôn, đó là tiếng thở của Cố

Chính Vinh, giọng nói của Cố Chính Vinh.

Tim cô như ầm ầm vang dội tựa tiếng còi tàu xuyên qua

hầm núi, mắt nhìn đôi môi Cố Chính Vinh từng lời từng lời thốt ra, nhưng cô

chẳng thể lý giải, trong tai chỉ vang lên một giọng nói khác, ùn ùn kéo đến.

Chẳng cầm theo bất cứ thứ gì, cô bật dậy rồi đi thẳng

ra ngoài, lần này không chạy, dáng vẻ rất điềm tĩnh, nhân viên tại cửa chính

ngạc nhiên nhìn, “Thưa cô, giờ không thể ra ngoài”.

Lăng Tiểu Manh vẫn rất bình tĩnh, khoác túi trên vai,

dây túi rất dài khiến chiếc túi thõng xuống quá eo, cô đưa tay rút điện thoại,

bàn tay run run, một chốc đã tìm thấy, “Xin lỗi, công ty có việc gấp tôi phải

lập tức gặp Tổng giám đốc Cố, có thể cho tôi biết sau khi thuyết trình anh ấy

sẽ nghỉ ở đâu được không?”.

“Tổng giám đốc Cố nào ạ?”

“Chính là người đang diễn thuyết trên sân khấu.”

Cố Chính Vinh? Chính là một trong những nhà tài trợ

lớn nhất trong nước, người nhân viên lập tức thay đổi thái độ, giúp cô đẩy cánh

cửa to nặng, rồi thì thầm vài câu với đồng nghiệp đứng phía bên ngoài.

“Thưa cô, xin mời theo lối này.” Người đứng phía ngoài

cửa rất lễ phép đưa tay chỉ hướng, Lăng Tiểu Manh gật đầu bước tới không chút

do dự.

Trên sân khấu ánh đèn sáng rực, có thể do say nắng khi

nãy Cố Chính Vinh thấy tức ngực khó chịu.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc anh nói đúng

những gì đã chuẩn bị, là người đàn ông đã quá quen với những ánh đèn chiếu, lại

nhiều năm nắm giữ cương vị lớn, đi tới đâu phong thái cũng ung dung, đứng trong

một nhóm các kiến trúc sư độc lập lại càng trở nên nổi bật.

Việc công ty tài trợ cho đại hội thường niên John McCain

thực ra trên dưới ai cũng biết, chỉ có mình cô sống như bị cách li, cả ngày đi

đi về về, chẳng có việc gì lại vùi đầu trong đống bản thảo thiết kế, vậy nên

sáng sớm hôm nay cầm vé mời trên tay mới kinh ngạc.

Lăng Tiểu Manh nhiều lắm cũng chỉ làm được kiến trúc

sư, nếu tiếp tục nữa, e rằng chính cô cũng không thể chịu nổi.

Nhưng cô có tài năng, hai năm trước khi trông thấy bản

thiết kế của cô, lúc đó anh biết rằng cô chính là vật báu, điều hiếm có chính

là, cô cẩn thận chỉn chu, lại hết sức chăm chỉ, làm việc gì cũng mất rất nhiều

tâm huyết, muốn tốt lại càng tốt hơn, tỉ mỉ đến kinh ngạc. Ở điểm này, có nhà

nghệ sĩ nào có thể làm được?

Nhưng ở trên đời này, người có tài thường bị chà đạp.

Có người giấu tài nhưng cũng có kẻ khoe khoang, một

dúm hào quang lập tức biến thành cả chùm pháo hoa. Nếu không có, tại sao Van

Gogh[1'> lại

chết? Xin mọi người hãy lấy đó làm gương.

Những gì có thể làm được cho cô ở công ty, anh đều đã

làm, còn phải làm thế nào nữa, chính anh cũng không nghĩ được.

Thật là mâu thuẫn, vừa hy vọng cô đáp lại như mong

muốn, vừa hy vọng cô có thể mãi mãi như bây giờ, ngoan ngoãn đáng yêu luôn đợi

chờ ở bên, cho dù không yêu anh.

Nhưng như vậy làm sao được, không yêu anh thì còn có

nghĩa lý gì?

Sảnh hội nghị đã kín người ngồi, Cố Chính Vinh muốn

tìm cô, nhưng do đứng từ chỗ ánh đèn quá chói nên chỉ trông thấy cảnh tượng mịt

mờ, ngoài mấy hàng ghế ở chính giữa, còn lại chẳng thấy rõ được gì.

Đoán rằng cô cũng đang tìm một chỗ kín đáo nhất để đợi

mình, thôi vậy, anh chẳng tìm nữa.

Chẳng cần nhiều lời, anh phát biểu ngắn gọn, rồi quay

về phòng nghỉ.

Có cô nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, giọng nhỏ nhẹ

rất lễ phép, “Thưa Cố tiên sinh, khi nãy có một vị bên công ty ngài có vi