
là không nói mà
thôi”.
Lăng Tiểu Manh lặng người, rồi khẽ "ừ" một
tiếng.
“Cô chỉ ừ một tiếng thôi sao?” Tề Cách Cách chịu hết
nổi, “Đừng thay anh ấy lúc nào cũng cười hì là nhầm, lần này vì cô mà làm vậy,
tôi còn cảm động chết đi được, cô không thích sao? Không thích thì đưa tôi là
được rồi, tôi muốn lắm”.
Bó tay, đó là một người đàn ông, hơn nữa lại chẳng
phải vật sở hữu của cô, làm sao có thể đưa tới đưa lui? Điều quan trọng nhất
là, cô chẳng cẩn biết anh ta có để tâm hay không? Chẳng biết phải trả lời thế
nào, Lăng Tiểu Manh bắt đầu nhăn nhó.
“Thế thích cái gì nào?” Đầu cầu thang vọng lại tiếng
con gái vừa nhanh vừa dứt khoát, họ cùng ngoái đầu lại nhìn, Tô Ngưng cùng Bùi
Gia Tề người trước kẻ sau cùng bước tới, Bùi Gia Tề chân rất dài, rõ ràng đang
ỏ phía sau, nháy mắt đã đứng cạnh bục chế tác, “Tiểu Manh, sao giờ này lại ăn
sandwich? Cách Cách, em lại ầm ĩ gì thế?”.
Nhìn thái độ và giọng điệu anh ta thay đổi hoàn toàn
kia! Tề Cách Cách tức điên, đứng dậy lớn tiếng đáp, “Ầm ĩ? Là ai bảo em đến sớm
giúp Tiểu Manh chuẩn bị thế hả?”.
Tô Ngưng ăn mặc rất trịnh trọng, lúc này đang chau mày
lại với kiểu ăn vận của Lăng Tiểu Manh, nghe vậy liền giảng hòa, “Là tôi mà,
nhưng Cách Cách à, cô đến sớm vậy cũng chẳng có hiệu quả lắm”.
“Sao lại không có hiệu quả, mọi thứ đã đem đến hết
rồi, tôi còn chưa kịp nói với cô ấy hai câu, ai bảo hai người cũng đến sớm thế
này.” Bị nghi ngờ về năng lực làm việc, Tề Cách Cách liền rút đồ trong chiếc
túi cô mang ra để chứng minh.
Trông thấy chiếc váy đó Lăng Tiểu Manh trố mắt, quay
lại tóm lấy Tô Ngưng, “Tôi không mặc đâu”.
Đã sớm biết được phản ứng của cô, Tô Ngưng kịp né sang
một bên, mắt vẫn nhìn chiếc váy đó, tay Lăng Tiểu Manh đã đặt luôn lên người
Bùi Gia Tề đang đứng cạnh đó, chạm vào cánh tay ấm áp và rắn chắc của anh, bên
tai như có tiếng cười, “Không mặc cũng không được đâu”.
Lăng Tiểu Manh mặt mũi đỏ ửng lên.
Bữa tiệc được tổ chức trên tầng ba một khách sạn, họ
đến muộn, trong sảnh khi ấy đã cực kỳ náo nhiệt, Lăng Tiểu Manh đi sau Tô Ngưng
và Tề Cách Cách, chỉ dám cúi đầu bước thỉnh thoảng ngoái đầu lại thì thấy mọi
người cứ nhìn mình, chiếc váy dài ngang gối khiến cô thấy áp lực, dọc đường đi
cứ lấy tay kéo váy xuống.
“Đừng kéo nữa, kéo nữa mà rơi xuống là tôi không chịu
trách nhiệm đâu đấy.” Tô Ngưng ngoái đầu lại nhìn, vừa buồn cười vừa bực, vội
kéo cô tới nói chuyện với nhóm người quen thuộc, thần thái nhanh nhẹn, chào hỏi
với người khác một cách thuần thục.
Tề Cách Cách đưa tay kéo Bùi Gia Tề đang đi đằng
trước, “Đợi chút, em có chuyện muốn nói”.
Thấy Tô Ngưng và Lăng Tiểu Manh đi vào đám đông, Bùi
Gia Tề mỉm cười đáp, “Sao vậy?”
“Anh, anh nghĩ Tiểu Manh có thích mình không?”
Cô em đồng môn này vẫn luôn khiến người khác phải kinh
ngạc, câu hỏi tuy hơi thiếu tế nhị, nhưng Bùi Gia Tề cũng không quá ngạc nhiên,
“Cái này sao lại hỏi anh, phải hỏi cô ấy chứ”.
Tề Cách Cách chau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em đã
hỏi rồi”.
“Hả?” Bùi Gia Tề so vai, “Xem ra đáp án không tốt
rồi”.
“Anh, em đã nghĩ thông rồi, anh biết em luôn thích
anh, đúng không?”
Thẳng thắn thật, Bùi Gia Tề bật cười, “Anh vẫn luôn
lấy làm vinh hạnh”.
Tề Cách Cách lườm anh, “Yên tâm đi, thích là thích,
vẫn chưa đến mức yêu đến sống đi chết lại đâu, nên thấy anh thích Tiểu Manh, em
cũng không đau khổ đến mức ôm ngực mà chết”.
Với cô gái như thế này, có muốn ghét cũng không ghét
được, Bùi Gia Tề cười ha hả, “Anh biết, nếu không sao anh dám đứng cạnh em?”
“Đắc ý vừa thôi, bây giờ có phải anh thấy rất bất lực
với Tiểu Manh không? Như nhau cả thôi, cô ấy thế là làm cho em mở mày mở mặt
đấy.”
Bùi Gia Tể mếu máo, “Nói hay lắm, nhưng phàm việc gì
mà miễn cưỡng thì cũng không được, đặc biệt là Lăng Tiểu Manh, em nhìn cô ấy
xem”.
Nhìn thì nhìn, Tề Cách Cách lướt mắt nhìn trong đám
đông, Lăng Tiểu Manh đang bị Tô Ngưng kéo, ánh mắt thất thần, chân cứ như muốn
hướng ra ngoài.
Chắc chắn cô ấy đang miễn cưỡng, Tề Cách Cách không
nói được gì.
Nơi này thực sự không thích hợp với cô ấy, Lăng Tiểu
Manh đang nói chuyện mà mấy lần cứ ngó trái, ngó phải tìm đường để chạy.
Lăng Tiểu Manh không quen với những buổi tiệc, vẻ mặt
ngó trái ngó phải của cô rất đáng yêu. Tề Cách Cách đã bị bạn bè kéo đi, Bùi
Gia Tề tới trước bàn ăn lấy rượu, đứng từ xa cố ý thưởng thức vài phút rồi mới
bước tới.
Lúc cô ngoái đầu nhìn lại ánh mắt lạc lõng, nhưng sau
đó biến mất rất nhanh.
“Tô Ngưng, cho tôi mượn Tiểu Manh một chút nhé”, Bùi
Gia Tề nói với Tô Ngưng.
Sự kiện đầu heo ngày hôm đó, cuối cùng Tô Ngưng cũng
biết qua loa từ lời kể củaa Lăng Tiểu Manh, sau khi biết Bùi Gia Tề không “làm
bậy”, đương nhiên cô tiếp tục giúp anh như trước. Tuy lúc này Tô Ngưng đang nói
rất hăng, nhưng vẫn gật đầu ngay lập tức, “Được chứ”.
Đi tói một góc Lăng Tiểu Manh mới thở dài nhẹ nhõm,
nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích, chỉ vào chai rượu Bùi Gia Tề hỏi, “Uống một
chút nhé?”.
Kinh nghiệm thảm hại lần trước vẫn còn nguyên, Lăng
Tiểu Manh cảnh giác nhìn.
“Là sâm panh, y