
ên tâm đi.” Bùi Gia Tề tủm tỉm, có thể
đừng đáng yêu thế này được không, mỗi một động tác của cô dù là nhỏ nhất cũng
khiến anh mỉm cười.
Những lời của Tề Cách Cách vẫn vang vọng bên tai, giờ
đây cứ nhìn thấy nụ cười của anh Lăng Tiểu Manh là thấy sợ, cô lắc đầu, “Tôi đi
đổi nước cam là được rồi”.
Thở dài, anh biết cô nhát gan, nhưng hai người đã quen
biết nhau lâu rồi vậy mà cô vẫn nhìn anh rón ra rón rén, Bùi Gia Tể thực sự
thấy bất lực.
“Để tôi đi”, đón lấy chiếc ly trên tay cô, anh đi tới
bàn ăn.
Dáng người Bùi Gia Tề cao ráo, lúc đi rất khoan thai,
nhìn sau lưng cũng đầy sức hấp dẫn, hai cô gái lạ mặt ăn vận rất đẹp khẽ tán
dương, “Nhanh tới xem mỹ nam kìa”.
Đây chính là lý do tại sao lần nào cô cũng cực lực né
tránh xuất hiện cùng người đàn ông này, Lăng Tiểu Manh hơi lùi vào trong góc.
Lùi được hai bước cô va phải một người, định quay đầu
xin lỗi, vừa quay đẩu Lăng Tiểu Manh hoàn toàn chết lặng.
Gần đây Lăng Tiểu Manh rất hay mất ngủ, bởi cô sợ ngủ
rồi thì lại mơ, giấc mơ chỉ xoay quanh một người, đó chính là người đang đứng
sau cô.
Trong giấc mơ của cô lúc nào Cố Chính Vinh cũng trầm
lặng, nhìn cô không nói một lời, rồi quay người bỏ đi, lần nào cô cũng cố gắng
kìm chế để bản thân không ngăn anh lại, lúc tỉnh lại xương cốt đau ê ẩm, chẳng
thà là cô không ngủ.
Tuy đã thấy anh rất nhiều lần trong mơ, nhưng mặt đối
mặt thật sự với anh, Lăng Tiểu Manh vẫn thấy lo sợ bất an, mấy tuần rồi không
gặp, hình như anh gầy đi nhiều, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị, lời nói cũng luôn
ngắn gọn lướt nhìn cô, rồi trở về đứng bên cạnh bạn.
Người đứng cạnh anh là Tề Lý Chính, thấy cô liền mỉm
cười, “Hóa ra là Lăng tiểu thư, trước khi ra ngoài Cách Cách có nhắc đến cô
đấy”.
Trước mặt là Cố Chính Vinh, đầu óc Lăng Tiểu Manh lúc
này tạm ngừng hoạt động, rồi ý nghĩ đầu tiên của cô là Tô Ngưng và Tề Cách Cách
gạt mình, cô đã xem kỹ danh sách khách mời ngày hôm nay, trong số nhà tài trợ
tuyệt đối không có công ty cũ của mình, cũng có nghĩa là Cố Chính Vinh không
xuất hiện, thế nên cô mới đồng ý tới đây, không ngờ trong chóp mắt đã gặp được
anh, còn anh đang đứng cùng Tề Lý Chính, Tề Lý Chính vẫn đang mỉm cười hỏi cô,
đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cũng không cần thiết phải chạy, Bùi Gia Tề đã bước
tới, thấy Cố Chính Vinh và Tề Lý Chính cũng không dừng bước, đi thẳng tới chỗ
cô đưa ly nước, “Tiểu Manh, nước cam của cô đây”.
Lăng Tiểu Manh đón lấy ly nước rồi cúi đầu kề sát
miệng ly.
Giọng Tề Cách Cách vang lên, “Ba à, ba ở đây ạ”.
“Con nhóc này, nhiều người ở đây thế này, sao không
mau chào.”
“Xin chào Tổng giám đốc Cố.” Tề Cách Cách lập tức chào
anh.
“Còn cả những người khác nữa?”
“Ba nói đàn anh của con á?” Tề Cách Cách lè lưỡi cười,
thôi đi, anh ấy đang cố gắng theo đuổi chị Tiểu Manh, tốt nhất chúng ta nên để
họ có một chút riêng tư, con không làm kỳ đà cản mũi đâu”.
“Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Cố, các vị đều đang ở
đây ư.” Lại có tiếng chào, Tề Lý Chính mỉm cười ngoái đầu lại, ánh mắt Cố Chính
Vinh rõ ràng chẳng hề có cảm xúc, nhưng Lăng Tiểu Manh lại thấy như bị dao đâm,
đau tới mức không mở nổi mắt.
Thấy Tề Cách Cách và hai người họ đã đi xa, Bùi Gia Tề
mới cúi đầu nói, “Tiểu Manh…”
“Xin lỗi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.” Đại
sảnh rộng lớn khiến cô có cảm giác như nghẹt thở, Lăng Tiểu Manh vội vã buông
một câu rồi quay đầu ra ngoài.
Phản ứng của cô khiến anh nhớ tới cảnh cô vội vã rời
khỏi bữa tiệc tại biệt thự nhà anh, vẫn vẻ hoang mang lo sợ ấy, bước chân cô
vội vã, anh định đuổi theo, nhưng chẳng biết có phải do bản năng, anh bước lên
trước rồi ngoái đầu nhìn lại.
Trong đám người đó chỉ có Cố Chinh Vinh đang nhìn lại,
bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Cố Chính Vinh lãnh đạm, họ nhìn nhau như không quen
biết rồi anh quay người bỏ di.
“Bùi tiên sinh, đợi đã.” Phía sau có người gọi lại, là
Tổng biên tập của China Visual, Bùi Gia Tề ngoái đầu thì thấy Tổng biên tập
đang mỉm cười, “Vội đi đâu vậy?”.
Tổng biên tập China Visual cùng vài người phụ trách
bên phía tài trợ đang đi tới, đã khá quen với Bùi Gia Tề, nên cách nói chuyện
của họ cũng bớt phần khách sáo, “Giờ chưa đi được đâu, mới bắt đầu, dù sao cũng
phải đợi tôi nói chuyện xong đã”.
Bùi Gia Tề nhìn về phía Lăng Tiểu Manh biến mất, chỉ
nói đúng một câu, “Tôi đi tìm Lăng Tiểu Manh, đợi tôi vào cùng cô ấy”.
Bên cạnh có người hỏi, “Lăng Tiểu Manh? Lăng Tiểu Manh
của bên Tổng giám đốc Cố ư?”.
Anh hơi chau mày chưa kịp đáp thì Tổng biên tập đã trả
lời giúp anh, “Giờ không còn nữa rồi, giờ Tiểu Manh đã chính thức gia nhập
phòng chế tác của Bùi tiên sinh, nào nào, mọi người cùng làm quen với Bùi Gia
Tề, Bùi tiên sinh”.
Anh không hay xuất hiện ở nơi công cộng, nên những
người trong nước biết đến anh không nhiều, hai bên gật đầu chào hỏi, mấy người
bên cạnh không hỏi chuyện anh mà bắt đầu nói về Cố Chính Vinh, “Nhắc đến Cố
Chính Vinh mới nhớ, sao hôm nay anh ta cũng tới nhỉ? Thời gian trước nghe nói
anh ta về Thụy Điển, khu Đại Trung Hoa đã đổi người rồi".
“Không phải thật đâu, Cố C