
nóng đầu cố chấp viết
cho anh suốt 7 năm trời.
Hôm nay em muốn anh đi xem triển lãm tranh với em, anh lại từ
chối, làm em cuồn cuộn “cừu mới hận cũ” trong lòng, tức giận lục kiếm lại lá
thư em đã xé quăng vô thùng rác.
Đúng vậy, thư là người theo đuổi em gần đây, Thiệu Quang Khải
viết, sao, ghen không?
Anh không giúp em, được, em nhờ Thiệu Quang Khải đi với em,
cho anh hối hận!
Triễn lãm tranh xong, còn ăn bữa tối 2 tiếng đồng hồ, cộng
thêm đi xem phim, sau đó, anh ta nắm tay em, muốn hôn em, em không cho.
Về nhà, đột nhiên thấy hối hận với hành vi giận cá chém thớt
của mình, lại nhìn thấy anh tìm em gấp như vậy…
Aizz, mõ à, anh gọi điện thoại làm gì? Trực tiếp chạy tới, gắt
gao ôm lấy em thì không tốt hơn sao? Anh không biết, em bối rối lắm, hiện tại cần
nhất vòng tay của anh, nhiệt độ cơ thể của anh, để em cảm giác được sự tồn tại
của anh sao?
Em thật sự, nếu cứ như thế này, em thật sự sẽ bị anh ta làm
xiêu lòng… Anh cũng không lo lắng sao? Hay là, anh căn bản không quan tâm?
Cảm xúc chìm dưới đáy cốc.
Tâm Ảnh.
Nội dung không nhiều lắm, chữ viết cũng thật hỗn độn, càng
viết về cuối lại càng giống mấy dòng tâm sự viết nháp.
Đọc đến đó, trong lòng anh run lên, dần dần hiểu ra, dường
như không còn dũng khí để mở lá thư kế tiếp…
Vũ – nghe nói là bạn trai em.
Nếu có cái gọi là lớp học yêu đương, như vậy, anh yêu, anh
tuyệt đối sẽ rớt.
Hiện tại em thật đau lòng, thật thất vọng, anh biết không?
Sinh nhật của em! Anh lại bỏ mặc em lần nữa, cho nên, em lại
để Thiệu Quang Khải ở bên em.
Không đếm được đây đã là lần thứ mấy em cùng anh ta một mình
ra ngoài, có khi cảm thấy, anh ta là vật thay thế anh, những thứ không có được
từ anh, anh ta sẽ cho em… Thật là áy náy với anh ta quá.
Ngay từ đầu, thật sự chưa từng nghĩ sẽ có gì với anh ta,
nhưng hiện tại, em đã không thể phân định mình có cảm giác gì với anh ta nữa…
Đó là cảm giác khát vọng tình yêu, hay… Động lòng.
Em hoang mang quá.
Bạn bè khuyên em sớm rời bỏ anh, người như Thiệu Quang Khải
chỉ có thể vô tình gặp mà không thể cầu, hơn nữa anh ta lại thật lòng với em,
biết rõ em có anh, vẫn yêu em thắm thiết…
Hôm nay, anh ta hỏi chuyện của chúng ta.
Em nói cho anh ta, chúng ta đã ở bên nhau 7 năm. Vì sao lúc
này, em dùng từ “ở bên nhau 7 năm” mà không phải “yêu nhau 7 năm”? Vì em đã
không thể xác định nổi, chúng ta có còn yêu nhau nữa không…
Anh ta nói, anh ta có thể cho em nhiều cái “7 năm” nữa.
Nhưng Vũ à, em nên cho anh ta sao?
Em vốn nghĩ, không chỉ 7 năm, mỗi ngày trong suốt cuộc đời
em đều đã là anh, cho nên, về nhà xong, em xúc động gọi điện thoại cho anh, em
tự nhủ, chỉ cần anh ở lại bên em, chỉ cần anh nói anh còn yêu em, chỉ cần anh cầu
hôn với em, em sẽ đồng ý, cả đời này sẽ không rời xa anh, sẽ không lạc lối nữa…
Nhưng anh không.
Anh biết không? Lần này anh bước ra, không chỉ là cửa phòng
em, mà còn là cửa lòng em.
Nhìn anh biến mất trước tầm mắt em, em khóc cả đêm, lúc em cực
độ cần đến cánh tay kiên nghị của anh để đuổi đi những bàng hoàng trong tâm hồn,
anh lại lựa chọn rời đi, có lẽ, đêm đó chính là kết cục nhất định chúng ta
không thể vãn hồi nữa…
Em nhịn không được nghĩ thầm : nếu anh biết, hội nghị y khoa
của anh là thứ chôn vùi tương lai của 2 ta, liệu anh có đi nữa không?
Đã muốn nản lòng thoái chí với anh rồi.
Tâm Ảnh.
Ngực anh tan nát, đau đến không nói nên lời, lá thư kế tiếp,
anh không còn sức đọc nữa.
Hiện tại mới giật mình nhận ra, anh đã bỏ qua cô bao lâu.
Anh không hiểu phong hoa tuyết nguyệt*, không hiểu tâm tư
tinh tế của con gái, không hiểu trong lòng họ luôn khát vọng tình cảm và lãng mạn
nhường nào, anh chưa từng nghĩ!
Cô muốn anh bước chậm cùng cô trong mưa, anh nói nhiễm nước
mưa sẽ cảm lạnh.
Cô hỏi anh có yêu cô hay không, anh nói tính cô trẻ con.
Cô muốn anh hát tình ca cho cô nghe, anh nói anh chỉ biết
hát nhạc con nít.
Valentine, người gửi thư đến radio xin tặng tình ca nhiều khủng
khiếp, chưa có yêu cầu nào, bài hát nào là của anh tặng cô…
Khi cô nhìn thấy bạn bè xung quanh hạnh phúc trong tình yêu,
trong lòng sẽ chua xót biết bao nhiêu đây?
Lúc trước kết giao với cô, là muốn cho cô hạnh phúc của cả
thế giới, nhưng kết quả, lại để cô ấm ức nhiều như vậy, từng giọt từng giọt bóp
chết dần mộng tưởng của cô đối với tình yêu.
Anh đã thua thiệt cô quá nhiều…
Nước mắt nóng hổi đong đầy hốc mắt, bàn tay nắm lấy lá thư
run rẩy, thật lâu không phát ra tiếng động.
Là anh quá sơ ý, để cho người khác làm mọi thứ anh chưa làm,
cô sao có thể không động lòng được?
Cô từng bất lực vươn tay về phía anh, anh lại cự tuyệt nắm lấy,
hôm nay, cô cảm thấy thất vọng với anh, anh còn cái gì để nói?
Anh chỉ tập trung vào khoảng thời gian cả đời trước mắt, xem
nhẹ lòng phụ nữ yếu ớt cỡ nào, cần anh che chở cỡ nào –
Anh, đã làm tổn thương cô.
Nhìn dòng chữ cuối bức thư – nếu anh biết, hội nghị y khoa của
anh là thứ chôn vùi tương lai của 2 ta, liệu anh có đi nữa không?
Không, anh sẽ không đi, anh sẽ ở bên em, nắm chặt tay em, dù
có gì cũng không buông tay! Nếu an