
nh nè, không thấy sao?”. Cô nhẹ nhàng áp
sát vào ngực anh, dáng vẻ có điểm – ực, hương vị quyến rũ.
Anh ngơ ngác, nhìn cô.
“Sao? Bổn cô nương không đủ tư cách sao?”.
“Ơ, Tâm Ảnh, anh – ”. Đã quên mất muốn nói gì, cô kéo anh,
miệng nhỏ thơm mềm hôn lên môi anh.
Đêm đó, cô không về nhà.
Ở bên người anh, ở trong lòng anh, giao toàn bộ mình cho
anh.
Cô, lễ tình nhân năm ấy, là món quà trân quý nhất, tốt đẹp
nhất.
Anh nghĩ, bọn họ đã muốn tuy 2 mà 1, cũng sớm có chung suy
nghĩ sẽ ở bên nhau hết cuộc đời này.
Anh luôn quá bận. Không đủ thời gian bên cạnh cô, ngẫu nhiên
đọc được trong mắt cô mấy phần trống trải, lòng anh quặn thắt.
Cho nên 1 ngày đi dạo phố cùng nhau, nhìn thấy chú chó con,
anh không chút suy nghĩ mua tặng cô, vì thấy cô cô đơn làm anh đau lòng.
Không quên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng của cô khi đó, ngoài
miệng thì nói. “Em không chăm nó đâu!”.
“Anh sẽ giúp em”.
“Giúp thế nào? Một mình em anh còn chưa chăm được”. Cô chu
cái miệng nhỏ, bộ dáng thật đáng yêu, anh ngẩn người một lát.
Cô đang ám chỉ gì? Kết hôn? Hay là ở chung?
Anh không hỏi.
Còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa nắm chắc sẽ cho cô 10 phần
hạnh phúc, anh không dám tùy tiện hứa hẹn điều gì.
“Anh sẽ tận lực”. Anh chỉ có thể trả lời như vậy.
“Vậy mỗi ngày anh phải tới nhà em báo danh?”.
“Ừ”. Điểm này anh làm được, chỉ cần cô không chê anh phiền
là tốt rồi. Mặc kệ là người hay chó con, anh đều muốn chăm sóc.
Cho nên, mỗi khi cô hỏi. “Anh có yêu em không?”. Thì, anh chỉ
cười, không trả lời.
Hỏi vấn đề đó, giống như đang hỏi. “Anh có thở hay không?”.
Nếu không yêu cô, sẽ không cùng cô tiến triển tới mức thân mật
cơ thể.
Nếu không yêu cô, sẽ không làm hết mọi thứ vì cô, lo hết tất
cả những việc vặt phiền não trong cuộc sống cho cô.
Nếu không yêu cô, mỗi khắc qua đi hay làm chuyện gì sẽ không
lúc nào cũng nghĩ đến cô.
Cô là tất cả, là cuộc sống của anh.
Cô hẳn rõ ràng, trong lòng anh ngoại trừ cô ra, chưa từng có
ai khác.
Yêu, không phải chỉ có nói miệng, anh thầm muốn dùng hành động
mà chứng minh, so với lời ngon tiếng ngọt bên ngoài càng thêm phần thuyết phục.
Anh còn chăm sóc cô chu đáo, làm tất cả mọi thứ trong khả
năng của mình cho cô, chỉ sợ cô buồn, cô không biết sao?
Như vậy hôm nay, cô là vì cái gì, phải rời xa anh?
Vũ yêu quý của em.
Nhớ không nổi đây là lá thư thứ mấy em viết cho anh, biết
anh căn bản không đọc, ngược lại giống như nơi khác để em biểu đạt cảm xúc, như
nhật ký, dù sao anh cũng “có phong độ”, sẽ không xâm phạm đời tư người ta, đúng
không?
Cảm thấy đoạn này em viết châm chọc lắm? Xí, em không phủ nhận,
vì anh xứng đáng bị như vậy!
Không phải em muốn nói anh, chẳng qua do anh xem nhẹ em, nên
em mới phải cạn tình như thế!
Đúng đó, em uy hiếp anh nè, sợ rồi sao?
Đừng nghĩ không tin, nói cho anh biết, bổn cô nương vẫn là 1
người rất có giá trị, em mà thống kê danh sách những người theo đuổi em, bảo đảm
anh sẽ giật mình chết khiếp.
Đúng rồi, em nói quá sao? Quản lý công ty em thật sự theo đuổi
em ghê lắm đó, anh ta tên Thiệu Quang Khải, ngày nào cũng hoa tươi quà cáp, hỏi
han ân cần, tấn công mãnh liệt làm người ta chống đỡ không được, mọi người đều
nói, chưa từng thấy anh ta đối xử với ai thật lòng đến thế. Nhưng mà anh yên tâm,
em đã nói cho anh ta là em và bạn trai yêu nhau 7 năm rồi.
Giờ mới biết anh may mắn sao? Còn không mau mau dập đầu tạ
ơn.
Aizz….Không đùa nữa, rõ ràng tâm tình không tốt, làm gì còn
cười giỡn được?
Vũ, em nói cho anh nghe, sáng hôm nay, bạn trai của đồng
nghiệp em tặng cho cô ấy 1 bó hồng thật lớn, cô ấy cười đến say đắm trong mộng
đẹp ngọt ngào, nói cho mọi người biết bạn trai cô ấy cưng chiều cô ấy đến đâu,
cô ấy nói, 1 người đàn ông nếu thật sự yêu bạn, sẽ dùng hết tấm lòng cho bạn những
ngạc nhiên hạnh phúc, cô ấy còn hỏi bạn trai của em đã từng làm chuyện gì lãng
mạn nhất?
Em trả lời không được.
Anh chỉ biết mua bồn hoa trang trí ban công của em, nói trồng
nhiều cây xanh có thêm không khí tươi mát, nhưng không tặng em hoa.
Giữa trưa đi ăn cơm, nhìn chàng trai ngồi bàn đối diện đút
cho bạn gái 1 miếng, lâu lâu ghé vào tai cô ấy thì thầm, làm cô ấy cười đến thỏa
mãn.
Tan tầm đi trên đường, nhìn cậu bé vén dùm cô bạn lọn tóc
trên má, hôn nhẹ 1 cái, cô bé nắm tay cậu, như chim nhỏ nép vào bên người, em
thật hâm mộ, anh chẳng bao giờ ôm eo em khi đi dạo phố, nói là làm như vậy
không tiện.
Trong lòng rất buồn, về nhà muốn gặp anh nói vài câu, anh lại
có công việc…
Em đã muốn hoài nghi, em thật sự có bạn trai sao? Vì sao –
em lại cảm thấy hư không tịch mịch đến thế? Lòng dạ trống trải, như thiếu cái
gì…
Anh nhất định cảm thấy, em lại ủy mị sướt mướt rồi? Quên đi,
không viết nữa, đi ngủ thôi, ngủ sẽ không miên man suy nghĩ nữa…
Tịch mịch cô đơn.
Tâm Ảnh.
Roẹt!
Anh lại mở 1 lá thư khác.
Vũ.
Vì sao lần này không hề gọi anh là ‘Vũ yêu quý’? Bởi vì hiện
giờ em rất muốn mắng anh là ‘Vũ chết tiệt’!
Em thấy mình như đứa ngốc, người khác viết thư tình cho em,
em không thèm đọc, còn biết anh chẳng đọc thư em, lại cứ