
ng.
Yêu nhau 7 năm nay, lần đầu tiên em nói muốn chia tay với anh, chắc anh hiểu rõ
đó là quyết tâm của em.
Nếu anh từng cố gắng hiểu lòng em, thì hôm nay anh sẽ thật sự
hiểu vì sao em nói chia tay với anh, nhưng em nghĩ, anh không hiểu đâu, nếu
không, chúng ta đã không đi đến mức này.
Từng có lúc, em chờ mong anh đối xử ôn tồn tình cảm, để hóa
giải những vướng mắc trong lòng em, như ngày trước, anh cho em một cái ôm thật
chặt, có lẽ em sẽ không đến mức bị lạc…
Sao, nhất định anh đang cảm thấy mơ hồ phải không? A! Em sớm
biết viết n lá thư cho anh, anh toàn đem đi chèn hũ tương mà, nhìn anh coi, hoàn
toàn xem nhẹ em!
Khoan, đợi chút! Hôm nay em muốn giải quyết cho xong, không
phải oán giận, nói gì thêm nữa sợ không dứt được, sợ anh không kiên nhẫn lại vò
nó thành một cục rồi ném vào thùng rác, dù sao, chẳng có ai ngốc tới nỗi bỏ thời
gian ra nghe bạn-gái-sắp-cũ phê bình mình…
Ê ê ê, đừng vò mà! Em sắp nói xong rồi! Em cho anh 7 năm
thanh xuân, hiện tại muốn anh bố thí chút thời gian cho em cũng không quá đáng
chứ? :)
Hì, thấy không? Em còn có thể nói giỡn, vậy chứng tỏ tình huống
cũng không phải quá tệ. Thật là kì quái, khi còn bên nhau, cứ 3 ngày lại viết
thư tình cho anh, biết bao chuyện để nói, vậy mà đến lúc chân chính chia tay,
ngược lại, không còn lời nào. Vậy – nói ‘hẹn gặp lại’ đi! Bảo trọng, mặc kệ sau
này chúng ta có thể tiếp tục làm bạn hay không, đều hy vọng anh sống tốt.
P.S: Nói đi phải nói lại, anh phong độ như vậy, hẳn sẽ không
so đo với cô nhóc là em chứ? Em thật sự hy vọng, anh sẽ không oán em…
Đêm khuya đầu thu.
Tâm Ảnh.
Xem xong thư, anh sửng sốt ngẩn người, không thể động đậy.
Đây – là một lá thư chia tay? Chia tay không có lý do, không
thèm báo động?!
Cô nói đúng! Anh hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế này.
Cô thậm chí còn chưa cho anh 1 lời giải thích.
Anh thất thần chừng 10 phút, nhìn chằm chằm từng câu chữ nhẹ
nhàng và khuôn mặt tươi cười trên trang giấy, lại cảm thấy dường như cô đang
khóc thút thít, có vài nơi nét chữ bị nhòe, không biết là mưa đêm nay, hay là
nước mắt của cô.
Nhớ tới những lá thư xưa cũ cô nhắc đến, anh nhảy dựng lên,
chạy nhanh tìm kiếm những bức thư bị gác lại, chưa có cơ hội được mở ra.
Giờ anh mới phát hiện, số thư cô viết cho anh không hề ít,
cơ hồ tràn ngập cả ngăn kéo, mà anh lại chưa bao giờ ngồi xuống, viết cho cô 1
bức thư đàng hoàng…
Anh lần theo cái ngày trong trí nhớ, chọn mấy bức để đọc.
Vũ.
Không thể tin được, chúng ta đã trở thành người yêu. Anh biết
không, bây giờ tim em vẫn đang đập rất nhanh, chân như đang bước trên mây,
phiêu phiêu, thật không nỡ, đây có phải đang nằm mơ hay không? Tỉnh lại rồi, có
giống như công chúa tiên cá, hóa thành bọt biển không?
Không được cười! Người ta chỉ không biết đây có phải thật
hay không thôi chứ bộ!
Anh biết không? Em thích anh từ rất rất lâu rồi! Sao anh có
thể cho là em không đồng ý? Biểu hiện của em còn chưa đủ rõ ràng sao? Đời này
em chưa từng háo sắc như vậy đó! Nhìn được mà ăn không được, chỉ có thể âm thầm
chảy nước miếng, ức đến độ sắp xuất huyết nội luôn… Ừm, xin anh đừng lộ ra ánh
mắt tà ác nha, em còn chưa từng “mộng xuân” về anh đâu à, các hạ trinh tiết vẫn
còn y nguyên.
Được rồi được rồi, không nói bậy nữa, nếu không đổi lại đêm
nay có khả năng người “mộng xuân” là anh, em liền có lỗi lớn lắm.
Cái gì? Anh hỏi em điểm quan trọng trong lá thư này là gì?
Không có gì cả! Đã là thư tình thì chỉ biểu đạt cảm xúc
thôi, có gì quan trọng trong đó? Cũng đâu phải viết báo cáo, cần gì ghi rõ tiêu
đề rồi mục 1, 2, 3, 4?
Nếu còn chưa hiểu, anh tự phạt mình úp mặt vô tường 3 phút
đi!
Được rồi, biết các hạ tư chất đần độn, bổn cô nương thiện
lương, làm rõ trọng điểm cho anh đây.
Em chỉ muốn nói cho anh là : em rất vui, anh rốt cuộc cũng
là của em, ha ha! (Có cảm giác lên lầm thuyền giặc không? Hiện tại muốn rời
thuyền thì không còn kịp nữa đâu!)
Em rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thái Công câu cá lại câu cách mặt
nước 3 tấc, hóa ra chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng là hữu hiệu, em muốn câu con
cá to thật là to, tưởng gãy luôn cần rồi, con cá lại tự mình bơi vào bờ cho em
ăn…
Nè, cá ngốc, em nói anh đã thông suốt chưa?
Đang cân nhắc không biết nên đem đầu cá ngốc này hấp hay kho
tàu.
Tâm Ảnh.
Nếu không phải tình huống không cho phép, anh sẽ cười.
Lá thư này viết lúc nào? Hình như – là lá thư đầu tiên cô viết
cho anh. Khi đó mỗi ngày anh chạy qua chạy lại bệnh viện và trường học, đã quên
mất còn có chuyện này.
Lần đầu cô viết thư tình, không ngờ, lại bị anh đối xử như
thế…
Vũ thương yêu.
Lá thư này, đặt tên là gì nhỉ?
Ừ, em cũng nghĩ vậy! Coi như kỉ niệm 1 năm chúng ta yêu nhau
đi!
Ai bảo anh là con cá ngốc không biết đọc thư tình, người ta
viết cho anh, anh còn nói lại. “Có việc nói thẳng không mau hơn sao, em làm mất
số điện thoại của anh rồi à?”.
Nè! Em cảm thấy thư em viết, lá nào lá nấy đều cảm động lòng
người, như thư vợ gửi cho chồng những ngày xa nhau vậy đó! Chỉ thiếu mở đầu viết
“Mục Vũ phu quân mong ngày gặp lại”, còn phần