
g đụng phải Nhậm Mục Vũ cực kì cao.
Cô đã cố gắng lắm để không chạm mặt anh, mà có chạm cũng
không phải trong tình huống này, cô thể, cô không có ý định ti bỉ vô sỉ muốn
tranh thủ sự thương hại của anh, nhưng vẫn gặp bộ dáng anh cau mày không vui.
“Tôi
biết hiện tại mình trông không tuyệt vời chút nào, nhưng không cần anh trưng bản
mặt sống không bằng chết đó ra nha”. Aiz, thật không xong, giọng mình nghe như
vịt đực.
“Cô
Trương, phiền cô đưa cô ấy tới bác sĩ Vương khoa nội khám dùm tôi, cô ấy là bạn
tôi”. Anh trực tiếp lấy giấy tờ trong tay cô, đứng lên sắp xếp.
Cái thái độ gì thế! Tốt xấu cũng phải để ý tới tôi một chút
chứ? Đồ khinh người!
Khám xong, vừa vặn nghe được anh nói. “Tôi đưa bạn tôi về
đã”.
Cô làm bộ không nghe, bước nhanh rời đi – tuy rằng cổ chân
không cử động được, hại cô phải cà nhắc.
“Tâm
Ảnh!”.
Gì? Kêu mình sao?
Cô vẫn muốn tiếp tục giả điếc, nhưng tiếng gọi kia –
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô, ngắn gọn, còn – chết
tiệt, gọi dễ thương quá!
“Tôi
đưa em về”.
“Cảm
ơn, tôi chưa tàn phế”.
“Chưa
tàn phế, nhưng sốt 38 độ cộng thêm rạn xương vì ngã”. Anh thuyết minh thêm.
Cô nghe được nghiến răng nghiến lợi.
“Ha
ha!”. Tuyệt chiêu thứ nhất của con gái chính là tiểu lý tàng đao*. “Làm bác sĩ
nhàn như vậy sao?”.
(*tiểu lý tàng đao = dấu dao trong lời ;)) )
“Tôi
chỉ là bác sĩ thực tập”. Anh còn sửa lưng.
Cái đó không phải trọng điểm được không? Cô thật muốn té xỉu.
“Được,
bác sĩ “tương lai” cũng không có nghĩa vụ phục vụ bệnh nhân tận nhà đi?”.
“Đúng
là không có, nhưng chúng ta là bạn bè, quan tâm nhau hẳn là phải?”.
Thật là cô nói một câu, anh trả một câu!
“Ai
cần anh quan tâm!”.
“Tôi
lo lắng”. Anh cúi đầu, thốt ra một câu.
Cô tròn mắt, nói không nên lời.
Tên đàn ông khốn nạn, đừng có lạm dụng lòng thương hại của
anh có được không? Sẽ chỉ càng làm tôi tổn thương thêm! Không thích người ta
thì đừng hại người ta ăn dưa bở chứ!
“Chân
còn đau không? Muốn tôi bế em không?”.
“Có
người muốn luyện cơ tay, tôi từ chối làm sao nhìn được?”. Vốn chỉ thuận miệng
châm chọc, không ngờ anh thật vòng tay ôm lấy cô bế lên.
Cô trợn mắt há hốc mồm.
Bay đi hai hồn sáu phách, thẳng đến khi anh đưa cô về cửa kí
túc xá vẫn không tìm lại được.
“Sau
ba bữa ăn nhớ phải uống thuốc cảm, vết thương ở chân cách hai ngày phải tới bệnh
viện thay băng, tôi ghi số điện thoại cho em, có việc cứ gọi cho tôi, biết
không?”. Nói xong, cầm tay cô viết một chuỗi số.
“Nhanh
khỏi, để tôi sắp xếp một ngày rảnh, mặc kệ em muốn đi ngắm mặt trời mọc hay mặt
trời lặn, tôi sẽ đi cùng em”.
Cô lại khẳng định lần nữa, người này đúng là dễ mềm lòng, cô
gái nào muốn theo đuổi anh ta chỉ cần dùng khổ nhục kế là hiệu quả ngay.
Nhưng cô không phải sắc nữ, cô từ chối dùng cách tiểu nhân mất
mặt này câu dẫn đàn ông.
“Muốn
ngắm cũng không thèm ngắm với anh!”. Cô rụt phắt tay về.
Cái đó và cây kẹo dụ con nít uống thuốc thì khác gì nhau?
Đúng là xấu hổ!
Được rồi, cô đúng là đáng xấu hổ.
Sự thật thắng mồm miệng, từ đi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn,
tới ngắm biển, lên núi Dương Minh ngắm cảnh đêm, cả 1 ngày, cô phát ngượng vì bản
thân quá mê mẩn mà quên phản ứng.
Sống 19 năm, giờ cô mới biết mình là người không nguyên tắc
như vậy.
Xem ra, cô đã xem nhẹ si mê của mình đối với anh.
“Chân
em còn chưa khỏi hẳn, ngày mai nhớ tới thay băng”.
Đưa cô trở về, anh nói 1 câu phá hỏng không khí, hoàn toàn
đánh vỡ say mê của cô, làm cô nhụt chí không biết nói gì chống đỡ.
Thì ra chỉ là 1 cây kẹo ngọt dụ khị!
Nhậm Mục Vũ chết tiệt, lúc nào anh cũng phải yêu nghề, phải
nhớ cái chức danh bác sĩ cứu người vĩ đại của mình như vậy sao?
Nói tới nói lui là thế, nhưng sau mỗi lần tự phỉ nhổ bản
thân xong, cô lại càng thích anh hơn, thích không kiềm chế được.
♥
Anh và cô đột nhiên trở nên thân thiết.
Từ lúc nào giao tình giữa bọn họ đã tiến triển thành hai ba
ngày hẹn nhau đi ăn cháo, đi dạo chợ đêm, tâm sự mấy việc lặt vặt trong ngày.
Cô thần thông quảng đại chạy đua theo thời gian biểu dày đặc
của anh, chỉ vì muốn cùng đi ăn bữa sáng với anh mà đặt đồng hồ báo thức, sáng
sớm 6h30 thống khổ ngàn lần lấy tăm chống mí mắt, điện thoại cho anh, dùng giọng
ngọt ngào nhất. “Hôm nay tôi có tiết buổi sáng, dậy sớm ôm chân Phật đây, anh
thì sao? Còn ngủ à?”.
“Khéo
vậy? Tôi cũng có tiết buổi sáng”.
Khéo cái quỷ! Tăm chống mắt của tôi sắp gãy!
“Vậy
sao. Nhưng mà bụng tôi đói quá đi, không có tâm trạng đi học!”. Sặc! Cô tự thấy
mình xạo hơn Cuội.
Sau đó, cô nghe được giọng cười khẽ của anh. “Em muốn ăn gì?
Tôi qua đi ăn cùng em”.
“Bánh
nướng và sữa đậu nành!”. Cô thuận miệng nói. Chỉ cần ăn bữa sáng chung với anh,
đá tảng cô còn nuốt được.
“Được,
em chờ tôi”.
Cứ “trùng hợp” như thế, chỉ cần anh có ca sáng, sẽ cùng ăn với
cô lúc tinh mơ, hơn nữa lúc nào cũng ăn bánh nướng và sữa đậu nành, hại cô từ
đó về sau, ai dám nói ‘bánh nướng, sữa đậu nành’ trước mặt cô, cô sẽ nổi đóa
ngay lập tức, chỉ duy nhất trước mặt anh cố rưng rưng nước mắt mà nuốt, có nghẹn
cũng không dám than.