
gian đó, chỉ cần không có lịch học cô sẽ chạy tới
bệnh viện, gặp anh thì tán gẫu vài câu.
Bạn cùng phòng còn cảm động nói với cô. “Tâm Ảnh, mình không
ngờ hóa ra cậu thương mình như vậy, đúng là hoạn nạn mới gặp chân tình”.
Thương cô ấy?! Thật sự là @#$%…
Cô trực tiếp quăng đi một cái nhìn xem thường, con nhỏ này
nói chuyện đúng là sến nổi da gà.
Đúng rồi, nếu nó đã hiểu lầm thì cô cần gì phải chối?
Có một lần gặp được chị y tá lần trước, hàn huyên vài câu,
chị ấy nói cho cô biết, tuy rằng Nhậm Mục Vũ chỉ là bác sĩ thực tập trong bệnh
viện, nhưng nổi tiếng săn sóc bao dung bệnh nhân, bất luận nam nữ lão ấu đều
thích anh, mọi người thực chờ mong anh lấy được tấm bằng y, chính thức làm bác
sĩ trong bệnh viện, nhất định là phúc cho tất cả bệnh nhân.
Phải không đó? Hồi anh ta ở trong trường đại học đối xử với
người ta vừa xa cách vừa lãnh đạm.
Chị y tá nói, đó là do chưa biết rõ con người anh, mới hiểu
lầm anh như thế. Thực ra, anh là người vừa mềm lòng lại hiền lành! Bà thím điêu
ngoa ở phòng 209 lần trước chính là vì như vậy mới sinh lòng ái mộ, chỉ muốn gặp
anh, luôn lấy chuyện không chịu thay băng ra uy hiếp đổi người, nhưng anh chưa
từng biểu hiện nửa phần hờn giận, còn cười cười nói với bà ta. “Lần sau nếu
cháu không ở đây, cô cứ để y tá thay băng cho cô nhé? Đừng đùa bỡn với thân thể
mình”.
Sau khi nghe xong, bà ta còn áp tay lên giữ ngực, chắc chắn
là bị cảm động sắp rớt nước mắt.
Khi cô rời khỏi bệnh viện vừa vặn là lúc anh tan tầm, cô
đánh bạo hẹn anh đi ăn khuya, vậy mà anh cũng đáp ứng.
Ăn xong, anh khăng khăng muốn đưa cô về, hai người bước chậm
lặng yên dưới ánh trăng.
“Anh
biết tôi là đàn em của anh khi nào?”.
Anh dừng chân, dùng vẻ mặt kì quái nhìn cô.
“Vốn
đã biết sao?”. Không thể nào? Dù sao cô chính xác cũng không phải đàn em, khác
khoa, lại khác buổi, cả một khu đại học lớn như vậy, tám trăm năm chưa gặp được
nhau một lần.
Anh thản nhiên trả lời cô. “Có ấn tượng chút chút”.
“Chút
chút là cỡ nào?”.
“Có
gặp qua vào lần trong trường, còn có lần trong tiệc khiêu vũ cuối khóa”. Ngập
ngừng, anh bổ sung. “Em rất bắt mắt”.
Wow, đúng nha! Sao cô chẳng có ấn tượng gì?
“Những
lời này thật không thành ý”. Cô rầu rĩ nói. Nhân vật hoàng kim lóng lánh của
trường nói mình “bắt mắt”, có phải đang chứa 10 phần châm chọc?
Mặc kệ, cứ hưởng thụ là được.
Đưa cô về lại kí túc xá, cô không hiểu chuyện gì xảy ra đột
nhiên gọi to. “Nhậm Mục Vũ!”.
“Ừ?”.
“Sáng
sớm ngày mai, đi xem mặt trời mọc với tôi, được không?”. Lấy cớ giỏi lắm, ngay
đến cả cô cũng muốn phỉ nhổ chính mình.
Có trời mới biết, tám trăm năm rồi cô chưa từng thấy mặt trời
nó mọc thế nào, buổi sáng không phải đi học, bình thường cô phải nướng tới cháy
mông mới dậy ra ngoài kiếm đồ ăn.
Anh trầm ngâm một chút, không hiểu là khó xử hay đang vận
công phu cự tuyệt ra mặt, chỉ nghe anh nói sau đó. “Sợ không được, buổi sáng có
ca mổ, tôi phải tới, chắc là không kịp”.
“Cái
đó, mặt trời lặn cũng rất đẹp, tôi vẫn mong…”.
“Lần
khác, được không? Ngày mai tôi thật sự rất bận, không dứt ra được”. Anh nói ngại
ngùng.
Nói gì thêm nữa, chẳng lẽ rủ đi ngắm cảnh đêm. Da mặt cô
không đủ dày, chịu không nổi hết lời từ chối này đến lời từ chối khác đâu.
Thật rõ ràng, không phải sao?
Anh ta từ chối mình.
Không cần nói rõ, cô cũng không phải loại ngu ngốc, tất
nhiên nghe ra ý ám chỉ trong đó.
Tình cảm vừa mới nảy mầm đã bị nhổ tận gốc, cô khổ sở mất ngủ
cả đêm.
Ngày hôm sau, cô hạ quyết tâm, mai táng phần tình cảm non dại
không được hoan nghênh này, khi đi bệnh viện cũng cố ý tránh thời gian làm việc
của anh, giảm bớt cơ hội chạm mặt, miễn cho vừa thấy anh lại suy nghĩ kì quặc,
trong tâm bất chính.
Bạn cùng phòng của cô vốn ái mộ Nhậm Mục Vũ, xuất viện xong
lại càng mê mẩn anh, suốt ngày Nhậm Mục Vũ này, Nhậm Mục Vũ nọ, nói anh nào là
chăm sóc cẩn thận bao nhiêu, tính tình ôn hòa bao nhiêu, kiên nhẫn với bệnh
nhân bao nhiêu, còn đáng yêu cực kì…
Nhìn đi, quả nhiên anh ta tốt với hết thảy mọi người, là cô
suy nghĩ quá nhiều mới có thể ngu ngốc nghĩ rằng cô đặc biệt hơn người.
Tự mình đa tình, đáng đời!
♥
Nhưng mà người khi đã xui xẻo rồi thì chuyện gì cũng có thể
xảy ra!
Cô xác minh lại câu nói này lần nữa.
Gần đây thời tiết không ổn định, cô bị cảm nhẹ, cứ tưởng cảm
xoàng không đáng lo, chờ nó tự khỏi, cơ thể cô từ bé đến lớn chiêu này luôn hữu
hiệu.
Nhưng cô không hiểu được, hệ miễn dịch của cơ thể cũng bị ảnh
hưởng, cảm xoàng kéo dài thành buồn ngủ, nước mũi chảy ròng ròng, cộng thêm sốt
cao, tắt tiếng, mắt mở không lên, đành phải nhận mệnh đi gặp bác sĩ.
Ban đầu tính chỉ đến phòng khám gần nhà khám sơ rồi mua thuốc,
không nghĩ tới vừa qua đường, tên chết tiệt lái xe bỏ mắt ở nhà kia không cứ nhằm
hướng mình mà chạy, hại cô vì tránh hắn ta mà ngã dúi dụi, đen đủi – cô, bị, trật,
chân!
Năm nay nhất định là cô phạm trúng thái tuế, số mới đen kìn
kịt như vậy.
Hay rồi, đi không được.
Thuận tay bắt taxi, vì tiết kiệm tiền đành phải tới bệnh viện
gần nhà nhất, mà tới đó thì, khả năn