
Ai bảo cô nói cô thích nhất ăn bánh nướng và sữa đậu nành,
vì chàng trai cô thích, có ăn đến ói ra cũng phải tập quen đi.
Thứ có giá trị an ủi nhất là anh bắt đầu gọi điện thoại cho
cô, tuy rằng không tình tình cảm cảm nhưng vẫn nói. “Ngủ ngon, ngủ trễ quá
không tốt cho thân thể”.
Mặc kệ anh nói những lời này là căn cứ trên cương vị bác sĩ
hay bạn bè, cô đều thấy mát trong lòng.
Bạn cùng phòng biết cả 2 thường đi chung, ngạc nhiên tra hỏi.
“Cậu thật sự theo đuổi anh ta?”.
Theo đuổi cái gì? Khó nghe.
“Không
phải! Mình căn bản không có cảm giác với anh ta biết không? Mình và anh ta chỉ
là bạn bè bình thường!”. Chính đó là điểm làm cô uất ức tới nội thương, giả bộ
không có việc gì cười cợt, cảm giác đúng là khó chịu!
“Vậy,
nếu cậu không thích anh ấy, xem xét quan hệ của chúng ta, cậu hẳn sẽ giúp tác hợp
mình chứ?”.
Mặc cô đi mà tác hợp! Thất tình đã đủ thảm, còn muốn tui hát
bài ca bà mối hả, có ai lâm vào trường hợp đó mà làm vậy không?!
Đạo trời gần đây đi ngủ đông mất rồi hả? Hoang tưởng… Ân cần
hỏi thăm con bà nó!
“Không,
vấn, đề! Chỉ cần anh ta thích cậu, mình không phản đối”. Răng nghiến ken két, tức
ngực suýt chút nữa hộc máu!
Có thể trách ai? Ai bảo cô biết thân biết phận, Nhậm Mục Vũ
không thích cô, không tác hợp cho người khác còn có thể thế nào?
Hộc máu thì hộc máu, cô vẫn tích cực sắm vai bà mối tận tâm
giúp đỡ, tạo cơ hội cho cô bạn tiếp cận Nhậm Mục Vũ nhiều đến nỗi nếu anh ta
xiêu lòng thì bây giờ cũng sinh được 1 tá con rồi.
Trình độ sắt đá như thế, bà mối chuyên nghiệp còn phải chào
thua.
Sau, cô phát hiện ánh mắt anh nhìn mình trở nên phức tạp,
luôn im lặng chỉ nhìn mà không nói 1 câu, cô không hiểu, mà sớm cũng đã buông
không muốn lý giải nữa.
Ngày đó, anh đến ký túc xá tìm cô – thật ra, cô cũng không
rõ anh đến tìm mình hay tìm cô bạn cùng phòng, cả đám hứng trí, thét to nói muốn
đi qua đêm luôn.
“Rồi,
rồi! Nhậm Mục Vũ, anh chở Tiểu Nghi”.
“Vậy
còn em?”.
“Không sao, A Đức chở
tôi”.
Anh dùng ánh mắt kì lạ đó nhìn cô, nhìn thật lâu đến nỗi cô
tâm hoảng ý loạn, tình cảm nén xuống lại bò lên, nhanh đẩy anh, cười ái muội.
“Nè, cơ hội đã tạo cho anh rồi, ráng mà nắm chắc”.
Anh không nói gì.
Nhìn bạn cùng phòng bẽn lẽn ngồi sau xe máy của anh, bàn tay
nhỏ bé níu ngang hông, cô đột nhiên cảm thấy cay cay sống mũi.
Điên loạn cả đêm, giải quyết sạch sẽ 1 tá bia, mọi người đều
ngà ngà say. Thời gian đóng cổng của ký túc xá đã qua, Nhậm Mục Vũ ở trọ bên
ngoài nên cả nhóm kéo tới phòng anh ở tạm 1 đêm.
“Đi
thôi, đi thôi, Tiểu Nghi, cậu ngủ chung với Nhậm Mục Vũ, đừng phụ cảnh đẹp đêm
nay. Bọn mình đều thức thời – ”.
“Phòng
để các bạn nữ ngủ, con trai chúng ta ngủ tạm ở phòng khách 1 đêm”. Nhậm Mục Vũ
làm như không nghe thấy, thản nhiên nói.
Cô im miệng, không dám nháo nữa.
Anh nhìn – có vẻ như không vui. Tuy rằng ngoài mặt không biểu
hiện gì, giọng điệu cũng thủy chung ôn hòa, nhưng cô biết.
“Thời
gian không còn sớm nữa, mọi người cứ tự nhiên”. Nói xong, anh một mình lên ban
công.
Cô xem nghi ngờ có vẻ chính xác, nhanh chạy theo sau.
“Anh
– giận à?”. Nghiên cứu vẻ mặt của anh, rầu rĩ nói. “Đừng giận, tôi cũng không cố
ý chọc anh”.
Anh im lặng rất lâu, rất lâu, ánh mắt chuyển qua mặt cô.
“Trò đùa này không hề buồn cười, em không biết sao?”.
Cô chột dạ, mạnh miệng nói. “Ai nói là đùa? Tiểu Nghi thích
anh thật lòng, tôi thấy cả 2 rất xứng đôi…”.
“Xứng
hay không xứng không phải chuyện em quản!”.
Thảm, có vẻ như anh bị chọc điên rồi, ngữ điệu không bình ổn
nữa, mất đi tần suất hiền hòa như nước mọi khi.
“Sao?
Anh thất thân hay bị cưỡng hiếp? Tủi thân lắm hả?”. Được lợi còn làm bộ, muốn
làm rõ ư, cô mới là người đang khóc thầm này, có biết không?
Anh nhăn mày. “Em lúc nào cũng cảm xúc hóa mọi thứ vậy
sao?”.
Cảm xúc hóa?! Ê, anh kia, thất tình có quyền giết người nha,
anh không biết à? Huống chi tôi chỉ hơi kích động chút xíu thôi.
“Đúng,
tôi cảm xúc hóa, thì sao? Anh học y, chẳng lẽ không biết phụ nữ không xả hết cảm
xúc ra hàng tháng sẽ bị bệnh tâm thần sao, đây là phương pháp bình thường hợp
lý!”.
Anh dừng lại, nhìn cô. “Sinh lý em tới tháng?”.
“Anh
nghiên cứu sinh lý của tôi làm chi?”. Biến thái!
“Em
vừa mới uống bia lạnh đó!”.
“Uống
đã uống rồi, chẳng lẽ bắt tôi nôn ra?”.
“Em
đừng lấy sức khỏe mình ra mà đùa giỡn”.
“Ai
nói anh tôi đang tới tháng? Ngu ngốc, kì của tôi là cuối tháng biết chưa?”.
“Vậy
vừa rồi em – ”.
“Ngừng!
Ngừng! Ngừng! Chúng ta lạc đề rồi!”. Đây hoàn toàn không phải trọng điểm.
Bọn họ rốt cuộc chuyển từ yêu/ không yêu sang sinh lý của cô
từ lúc nào vậy? Cô còn khai ra của mình là cuối tháng! Đúng là ngu ngốc quá đi
mất!
“Quay
lại, quay lại, hiện giờ tôi muốn nói với anh chuyện Tiểu Nghi, còn chưa có kết
luận”.
Anh nhíu mi. “Kết luận : tôi không thích cách ghép đôi của
em”.
A, chê cô nhiều chuyện?
“Tiểu
Nghi là đại mỹ nhân có tiếng ở khoa tôi, toàn tâm toàn ý với anh, người ta ba
quỳ chín khấn còn chưa cầu được, anh bất mãn cái gì – ”.
“Tôi
thích em”.
Một câu làm cô cứng họng