
hảy lên ghế sofa, cầm điều khiển bật tivi.
Tôi thấy thật khó hiểu. Chẳng phải trong tiểu thuyết luôn viết rằng, không
cần biết là thần tiên hay yêu quái, chỉ cần đến xã hội hiện đại này, bọn họ đều
sẽ biến thành những kẻ ngốc không tự mình giải quyết được chuyện của mình hay
sao? Sao con hổ con này dùng đồ điện tử còn thuần thục hơn cả mình vậy?
Về thắc mắc này của tôi, Thương Ngô không hề che đậy sự khinh bỉ sâu sắc, hắn
buông thõng một câu rồi lại tiếp tục đắm mình vào kênh truyền hình Hồ Nam xem
Hoàn Châu cách cách - bộ phim luôn được phát lại vào mỗi kỳ nghỉ.
- Nếu như chúng ta không thành thục với cuộc sống của người trần thì sao
chúng ta có thể bảo vệ được cho họ?
Tôi nghĩ, thế cũng phải.
Nếu việc hiểu biết của thần tiên chỉ dừng lại ở mức cưỡi ngựa xem hoa thì
những chuyện khác không nói làm gì nhưng nhỡ gặp phải một cô gái cầu xin họ
khiến cho cô bồ, người dụ dỗ chồng mình, trong lúc đi tàu nhanh1 bị mang thai
thì sao? Trong trường hợp đó, rất có thể vì không hiểu những vấn đề chuyên môn
như bồ là gì, đi tàu nhanh là gì, thần tiên cũng vô phương cứu giúp...
1 Đi tàu nhanh: Quan hệ vụng trộm, chóng vánh.
Về việc Thương Ngô, không biết khi nào hắn mới có thể hoàn toàn hồi phục. Hơn
nữa từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài chỉ có độc một bộ trang phục. Nghe nói bộ
trang phục này là do hắn lúc rời địa phủ đã cướp lại của một con ma nhỏ khi con
ma này đang chuẩn bị ra bờ sông Hoàng Phố xem bắn pháo hoa... Tôi đành phải đưa
hắn đi mua ít đồ dùng hằng ngày.
Dù có nhiều cửa hàng đóng cửa nghỉ vào ngày mùng Một đầu năm nhưng ở cái
thành phố liên tục xoay vần hai mươi bốn tiếng này luôn có chỗ để tiêu tiền.
Trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, tôi đã tiêu hết sạch mấy trăm tệ trong siêu
thị cạnh khu nhà ở, mấy trăm tệ nữa cũng vèo vèo ra đi trong cửa hàng trang phục
trẻ em sau khu nhà. Tổng cộng hết hơn một nghìn năm trăm tệ, đi tong nửa số tiền
thưởng cuối năm của tôi.
Đau tim, đau người, đau từ đầu đến chân!!!
May thay, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Thương Ngô khiến bà chủ cửa hàng
trang phục trẻ em có thiện cảm nên giảm giá cho hai mươi phần trăm. Tôi cũng
thấy bớt đau phần nào.
Nhưng cũng phải nói thêm, với thân hình của một thằng nhóc, hắn cuốn hút rất
nhiều ánh mắt trên đường, còn bị không ít các chị, các mẹ trêu nữa. Thậm chí,
Thương Ngô còn bị một cô bé chừng ba, bốn tuổi xông vào thơm. Tuy vậy từ đầu đến
cuối, hắn không hề trở mặt mà vẫn giữ thái độ lễ phép, thậm chí còn cười rất
hiền lành.
Sự nhẫn nại và ôn hòa này hoàn toàn không giống như trong tiểu thuyết, trong
đó thường xuất hiện một số loại người cực kỳ đáng khinh thường, vô tình bị đụng
một cái mà làm như bị cưỡng bức không bằng.
Về mối nghi ngờ này của tôi, Thương Ngô hấp háy cặp mi dài, thưởng cho tôi
một cái trừng mắt, mũi tuôn ra hai hàng chất lỏng nóng hổi, ném cho tôi mấy chữ
bằng giọng điệu trẻ con rồi tung tẩy chạy vào thang máy:
- Thần tiên yêu nhân thế!
Tôi xách túi to túi nhỏ, hổn hển theo sau:
- Này! Thế anh thể hiện chút tình yêu đó ngay đi. Xách giúp tôi mấy cái túi
nào!
- Em đâu phải là người.
- Anh mới không phải là người. Cả nhà anh đều không phải là người.
- Đúng vậy. Chúng ta là hổ mà.
Sau này có không ít những chuyện khôi hài, ví dụ như không được mắng hắn là
cầm thú vì cả hai vốn là...
Vừa vào nhà đặt đồ xuống, tôi liền lập tức bảo Thương Ngô mặc thử ngay mấy bộ
quần áo. Đúng là người đẹp thì có bọc trong bao tải vẫn cứ đẹp. Mấy thứ rẻ tiền
mua ở cửa hàng mậu dịch nhỏ bên đường, không ngờ khi khoác lên người hắn lại
chẳng khác gì đồ hiệu đắt tiền. Thật hữu ích cho người nghèo như chúng ta.
Tôi càng ngắm càng thấy vui, càng nhìn càng thích thú, nhất thời không kìm
được cảm xúc liền kéo hắn lại, hôn mạnh một cái vào cái má tròn xinh của
hắn.
Thương Ngô ngẩn người ra, đôi mắt to chớp chớp vẻ ngây ngô, nói:
- Tiểu Tường, em chòng ghẹo ta đấy à? - Sau đó nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng
lại, hắn liền giơ tay ra ôm chặt lấy cổ tôi, lướt nhẹ làn môi lên môi tôi giống
như chuồn chuồn chạm nước, nói: - Ta chỉ đòi lại công bằng thôi nên không thể
coi là phạm quy nhé!
Nước mắt tôi trào ra mà không nói nên lời.
Vì trong giây phút này, nụ hôn thuần khiết của hắn khiến tôi cảm nhận sâu sắc
niềm hạnh phúc như được làm... một người mẹ...
Cuối cùng, tôi bảo Thương Ngô mặc một bộ quần áo bông theo phong cách cao bồi
miền Tây, đội chiếc mũ nhỏ cùng thể loại, đi đôi giày da sáng bóng. Tôi tin rằng
đi ra đường với bộ dạng này, hắn có thể giăng lưới được tất cả các người đẹp từ
ba tuổi đến tám mươi tuổi.
Sau khi thu dọn xong, chúng tôi bụng đói cồn cào nhưng tinh thần no nê, chuẩn
bị thẳng tiến đến nhà hàng thịt cừu nướng.
Vừa ra đến cửa, chuông cửa bỗng vang lên.
Mới ngày mùng Một Tết, đất khách quê người, ai đến thế nhỉ?
Tôi ngạc nhiên gãi gãi đầu, mở cửa, vừa mới hé một mắt ra, thần kinh trung
ương đã nhanh chóng bị niềm vui to lớn ập đến khiến toàn não bộ gần như ngừng
hoạt động. Đứng ngoài cửa là một chàng trai, họ Trương, tên Thần, năm nay hai
mươi tám tuổi, cung Th