
nói: “Làm sao ngươi biết là ta muốn cứu người!”
“Nếu như
ngươi tin tưởng ta thì quay về đi, gần đây Thiên Nguyên tông không an
toàn.” Liễu Triêu Hoa hết sức chân thành nhìn hắn, bây giờ nàng đã có
thể xác định nam tử này hẳn là hậu duệ nào đó của lão hồ yêu.
Nam tử tức
giận càng mở to hai mắt nhìn: “Ta muốn làm gì, không đến phiên một nhân
loại như ngươi quản! Hồ tộc chúng ta nói lời giữ lời, vấn đề của ngươi
ta không trả lời được, cho nên hôm nay bỏ qua cho ngươi!”
——————————————
P.S: truyện NTTH đang cần tuyển một
editor mới, mặc dù còn cần phải thông qua bài test, nhưng những bạn đã
theo dõi truyện này từ đầu sẽ được ưu tiên, cho nên Tuyết Miêu muốn hỏi
có bạn nào đang đọc truyện này mà có thời gian rảnh cũng như muốn thử
sức với công việc edit có thể đăng ký ở mục Tuyển Cộng tác viên nhé
Liễu Triêu
Hoa sửng sốt, tính tình con hồ yêu này không khỏi quá trẻ con đi. Trong
lòng nàng cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng cũng không thể cứ như
vậy mà bỏ mặc hắn không quan tâm được. Đột nhiên trong đầu nàng lóe lên
một ý tưởng, Liễu Triêu Hoa lập tức nhìn hồ yêu cười nói: “Ngươi xem thử đây là cái gì.”
Liễu Triêu Hoa ung dung bình thản lấy ra
túi càn khôn của mình, khẽ mở ra một khe hở, hấp dẫn ánh mắt của con hồ
yêu xinh đẹp kia. Hồ yêu kia vốn là có chút nghi ngờ, nhưng thấy thần
sắc của Liễu Triêu Hoa hết sức thản nhiên, một chút ác ý cũng không có,
thậm chí khóe môi nàng còn mang theo chút ý cười, hắn không nhịn được
cảm giác hiếu kỳ trong lòng liền nhướn cổ nhìn sang. Kết quả là Liễu
Triêu Hoa nở nụ cười rạng rỡ với hắn, hồ yêu thấy vậy trong nháy mắt
liền thất thần sau đó hét lên một tiếng.
Trước mắt hồ yêu xinh đẹp chợt tối sầm lại, hắn liền bị thu vào bên trong túi càn khôn.
Liễu Triêu
Hoa hài lòng vuốt ve túi càn khôn của mình một chút, trong túi truyền ra tiếng gầm phẫn nộ của hồ yêu kia: “Ngươi là đồ nhân loại hèn hạ! Ngươi
có giỏi thì thả ta ra ngoài đánh một trận! Hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ!”
Tiếng tức
giận mắng chửi của hồ yêu kia bị Liễu Triêu Hoa thản nhiên xem nhẹ, nàng đưa tay gảy nhẹ dưới đáy chiếc túi, hồ yêu bên trong liền lập tức cảm
thấy choáng váng đến thất điên bát đảo, lúc này nàng mới chậm rãi nói:
“Ta nói ngươi lại không tin, còn nửa tháng nữa Thiên Nguyên tông sẽ cử
hành đại hội tranh tài tiên kiếm. Theo ta được biết, quan yêu dành cho
đại hội còn chưa bắt được, bây giờ ngươi lại đến đây chẳng phải là tự
chui đầu vào lưới sao?”
Hồ yêu trong túi càn khôn chợt yên tĩnh lại, dường như đang suy ngẫm về lời nói của
Liễu Triêu Hoa: “Nếu như ngươi thật sự có lòng tốt, vậy thì bây giờ liền thả ta ra. Ta mới tin tưởng ngươi.”
Liễu Triêu
Hoa cười mỉa mai một tiếng: “Ngươi đừng hòng gạt ta, ngươi bây giờ đang
tức giận, nếu như ta thả ngươi ra ngoài, ngươi không giết ta mới là lạ.
Ngươi an phận ở trong đó đi, đợi đại hội tiên kiếm qua đi, ta liền thả
ngươi và hồ gia gia cùng đi.”
“Ngươi biết
ông của ta?” từ trong túi càn khôn truyền đến thanh âm kinh ngạc. Liễu
Triêu Hoa suy tư một chút thuận miệng nói: “Biết, từng chiêu thức ta
dùng đều là hồ gia gia dạy cho.”
“Ngươi gạt
người! Ông của ta ghét nhất là con người, sẽ không dạy cho ngươi đâu!”
tiếng nói vừa sợ vừa giận vang lên làm Liễu Triêu Hoa có chút đau đầu.
Nàng lại duỗi ngón tay búng nhẹ vào túi càn khôn, để cho hồ yêu bên
trong an tĩnh lại mới nói: “Có tin hay không là tùy ngươi, ta bây giờ
phải về Thiên Nguyên tông rồi. Nếu như ngươi không muốn bị người khác
phát hiện, rồi bị bắt làm quan yêu, thì yên phận ở trong đó một tháng,
trong vòng một tháng ta sẽ thả ngươi ra.”
“Ngươi…!”
“Đừng nói chuyện!”
Túi càn khôn lại an tĩnh lại, Liễu Triêu Hoa hài lòng đem túi bỏ vào trong tay áo,
điều khiển xe lăn chậm rãi bay lên không trung, quay lại núi Chính
Nguyên hướng về nơi Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên thường luyện võ.
Hai năm nay, quan hệ giữa Liễu Triêu Hoa và Liễu Triêu Dương đã cải thiện rất nhiều, dần dần hai người bắt đầu trở nên thân thiết như tỷ muội thật sự. Mà
Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên hoàn toàn giống như một cặp oan gia. Tính cách Liễu Triêu Dương vốn hướng ngoại lại có chút ngang ngược, hai năm
qua nàng cũng dần dần buông xuống địch ý với Phó Nguyên, từ từ gần gũi
với hắn hơn. Mặc dù không ai nói rõ nhưng mọi người trong nhà đối với
mối quan hệ của hai người họ cũng coi như ngầm chấp nhận, Liễu Tân Chi
và Căng Uyển cũng chỉ duy trì thái độ quan sát, tùy ý hai người phát
triển mối quan hệ.
Chẳng qua
Phó Nguyên vốn là một người tính tình trầm mặc, không biết dỗ dành người khác, mỗi lần Liễu Triêu Dương không nhịn được cùng hắn cãi nhau, hắn
cũng không hiểu phải dỗ dành nàng. Cuối cùng luôn là Liễu Triêu Dương
chịu không nổi phải tự mình giảng hòa trước, dĩ nhiên trong những tình
huống này, thường thường cũng là nàng gây chuyện trước.
Liễu Triêu
Dương thường xuyên than thở với Liễu Triêu Hoa oán trách Phó Nguyên cái
này không tốt, cái kia không tốt, mà những lúc như vậy Liễu Triêu Hoa
cũng chỉ liếc xéo nàng một cái sau đó châm chọc: “Nếu hắn không tốt th