XtGem Forum catalog
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324631

Bình chọn: 9.5.00/10/463 lượt.

lại Cố

Mặc Hàm đã say mèm.

Anh lôi kéo Mạc Sính Dã không tha, trong miệng lẩm

bẩm,"Đầu

đá, từ nhỏ cậu làm chuyện gì cũng đi theo sau tớ, lần này rốt cục đã vượt trước

tớ rồi, tớ vui mừng thay cậu!"


Mạc Sính Dã vẻ mặt bất đắc dĩ vịn lấy anh đang lảo

đảo,"Thấy

rõ chứ, tớ không phải là Đầu đá!"


Cố Mặc Hàm hình như không nghe được, còn đang tự nhìn

tự nói, vài người nhìn nhau một hồi, đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Doãn Đông Tuân ngồi ở trong góc hỏi, "Tình

hình bên Nhật Bản như thế nào rồi?"


Hà Văn Hiên châm một điếu thuốc, "Còn

đang tiến hành, chuyện như vậy dục tốc bất đạt."


Doãn Đông Tuân gật đầu.

***

Cuộc họp buổi sáng Phong Hoa.

Từ tuần trăng mật trở về miệng Thạch Lỗi cười đến

không khép lại được, năm người còn lại cũng không để ý nụ cười ngây ngô của

anh, xem văn kiện xem văn kiện, ăn điểm tâm ăn điểm tâm.

Lý Thanh Viễn thực sự chịu không nổi, vẻ mặt khinh bỉ

hỏi cậu ta, "Anh

trai, miệng anh có thể khép lại nghỉ ngơi một lát được không?"


Thạch Lỗi mắt trợn lên liếc cậu ta một cái, "Tớ

đang vui, cậu quản được sao? Loại người như cậu làm sao biết niềm hạnh phúc khi

có vợ được chứ?"


Lý Thanh Viễn nhìn về phía Hà Văn Hiên, dùng ánh mắt ý

bảo anh, làm sao bây giờ?

Hà Văn Hiên chìa tay ra cầm một khối bánh đậu xanh đưa

cho cậu, Lý Thanh Viễn nhận lấy nhét vào trong miệng, hung hăng nhai lấy.

Hà Văn Hiên nhìn cậu thở dài, "Không

phải là cho em ăn."


Lý Thanh Viễn mơ hồ không rõ hỏi, "Cái đó

không để ăn thì để làm cái gì?"


"Xem

này!"
Nói xong cầm lấy một khối trực tiếp nhét vào trong cái

miệng đang mở ra kia của Thạch Lỗi.

Vài người cười ha ha, Thạch Lỗi nhai ngấu nghiếm lấy,

trên mặt vẫn cười hì hì.

Nháo một hồi, Cố Mặc Hàm nói, "Không

còn chuyện gì khác thì đến đây đi."


Lý Thanh Viễn nhấp một hớp cà phê nuốt xuống bánh đậu

xanh, "Có

việc, tớ còn có việc."


Cố Mặc Hàm khép lại văn kiện, bình thường mỗi lần Lý

Thanh Viễn "có việc" đều không có liên quan gì đến công việc.

"Chuyện

gì?"


"Dự

án hợp tác với Đằng Đạt đã đến phần cuối, còn một lễ cắt băng, phái ai

đi?"


Cố Mặc Hàm một lần nữa mở văn kiện ra, cúi đầu xem,

không biết đang suy nghĩ gì.

Lý Thanh Viễn không ngừng cố gắng, "Nếu đã

không muốn đi, vậy thì tớ đi vậy."


Năm người nhất tề nhìn về phía Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm

đứng lên đi ra ngoài, kéo cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài thì quay đầu lại, "Tớ

đi."


Năm người một vẻ đã sớm đoán được, tiểu dạng nhi [3'> cho

cậu ta giả vờ mà.

***

Thời tiết đã dần dần ấm lên, vào lúc chuyển mùa Tần Vũ

Dương đang đợi sự thành công trong nghề nghiệp mang lại, thì bị cảm cúm.

Buổi sáng hôm đó khi rời giường đã cảm thấy cuống họng

hơi ngứa, cô vội vàng ra cửa lại không để ý. Dự án hợp tác cùng Phong Hoa đã

vào đến phần cuối cùng, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cả ngày loay hoay

đến đầu óc rối mù. Tan việc, cô không có lái xe dự định bắt xe về mới vừa đi

chưa đến được giao lộ, thì đã nghe tiếng còi xe nối tiếp nhau ở đằng sau, cô

vừa quay đầu lại liền thấy Trình Húc từ trong cửa xe ló đầu ra.

Tần Vũ Dương có chút giật mình, "Sao

anh lại ở chỗ này?"


"Tôi

vừa mới từ tòa án về, mau lên xe, nơi này không cho đậu xe."


Tần Vũ Dương lên xe, Trình Húc mới phát hiện sự không

thoải mái của cô.

"Khó

chịu?"


Tần Vũ Dương tựa lưng vào ghế ngồi, "Có thể

bị cảm, không có chuyện gì đâu, trở về ngủ một giấc là khỏe thôi."


Trình Húc đưa tay khẽ sờ lên trán cô, "Thật

may, không có phát sốt. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?"


Tần Vũ Dương lắc đầu, "Không có khẩu vị."

Trình Húc suy nghĩ một chút, "Tôi

biết một tiệm bán cháo rất ngon, dẫn em đi nếm thử xem, ăn xong liền đưa em

về."


Tần Vũ Dương gật đầu.

Tiệm bán cháo quả thật ngon, từ xa đi tới cũng có thể

ngửi thấy được mùi thơm, mặt tiền cửa tiệm không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Tần Vũ

Dương cầm lấy cái muỗng ngoáy ngoáy hai cái thì để xuống, xem cái trình tự đó

rồi nhìn anh, cô áy náy cười.

"Xin

lỗi, thật sự tôi ăn không vô."


Trình Húc cũng buông cái muỗng xuống, "Không

muốn ăn thì thôi. Tôi đưa em về."


Trên đường trở về Tần Vũ Dương tựa lưng vào ghế ngồi

ngủ thiếp đi. Xe chạy được một nửa, thì Trình Húc dừng xe đi ra ngoài, một lát

sau liền trở lại.

Tới dưới lầu, Trình Húc nhẹ nhàng lay tỉnh cô, đưa cho

cô một túi thuốc, "Vào

nhà liền uống thuốc rồi ngủ một giấc, uống nhiều nước nóng."


Tần Vũ Dương đón lấy nhìn thử, "Cảm

ơn, vậy tôi đi lên trước."


Trình Húc đi xuống giúp cô mở cửa xe. "Mau

lên đi, nghỉ ngơi cho tốt."


Mấy ngày kế tiếp, Tần Vũ Dương bị cảm lúc tốt lúc xấu,

cô chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn, thậm chí cũng không lo lắng

Cố Mặc Hàm có thể tham dự buổi cắt băng hay không.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi cắt băng ngày đó, Tần Vũ

Dương cùng Đổng sự Tôn đứng ở trước quảng trường của khách sạn chờ đợi đại biểu

của Phong Hoa. Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, Tần Vũ Dương chỉ cảm thấy toàn

t