
lạnh lùng dửng dưng, cao ngạo xinh
đẹp, người con trai chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính.
"Thanh
Thu à, đây là con trai của bác Trần con, Tiểu Trần, đây là con gái cô, Lãnh
Thanh Thu."
Lời mở đầu điển hình khi xem mắt, Tần Vũ Dương lơ đễnh
bĩu môi.
Sau đó mẹ nhà gái viện cớ đi trước, trước khi đi
mặt còn mỉm cười nghiến răng nghiến lợi nói với con gái: "Nói ít
thôi!"
Lúc đó Tần Vũ Dương thấy rất lạ, tại sao lại dặn dò
một câu như vậy, cô rất nhanh chóng hiểu được.
Người con trai ngũ quan đoan chính mở miệng đầu tiên:"Lãnh Thanh Thu? Là
Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》 [1'> sao? Tên không
sai, rất thích hợp với cô Lãnh."
Lãnh Thanh Thu nhìn nhà trai khẽ mỉm cười: "Cảm ơn
Trần tiên sinh."
Về sau nhà trai cảm thấy không khí có chút áp lực, liền
bắt đầu tìm đề tài, sự thật chứng minh, hoàn toàn là không cần thiết.
Ở đề tài đầu tiên Lãnh Thanh Thu liền lộ ra nguyên
hình, nở nụ cười nói liên tục, từ ngôi sao yêu thích nhất đến món ăn thích
nhất, còn cả vấn đề lương thực dầu mỏ gần đây tăng giá, thậm chí còn có vụ bê
bối của tổng thống Mĩ.
Mà cái vị ngũ quan đoan chính lúc trước không tiện
nói, về sau anh ta liền trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cô là
Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》? Tôi nhớ cô ta không có
nói nhiều như vậy?"
Lãnh Thanh Thu thu hồi nụ cười, vẻ mặt khinh thường: "Tôi
không phải là Lãnh Thanh Thu, mà anh càng không phải là Kim Yến Tây? Anh nghĩ
đây là phim truyền hình, phim truyền hình cũng đã xem nhiều rồi? Tôi có nói
nhiều thì làm sao, nó giải thích rõ tôi hiểu biết nhiều tôi là người con gái
tài trí, cái này cũng giống những người khác, cũng như thảo luận về thời
tiết." Nói xong còn liếc nhà trai một cái đầy thâm ý.
Đối phương liền tức giận đến toàn thân run rẩy, không
cẩn thận giẫm Lãnh Thanh Thu một cú.
"Này,
anh giẫm chân của tôi không sao, nhưng cũng đừng giẫm lên giày của tôi!"
Lời của Lãnh Thanh Thu làm cho Tần Vũ Dương cười ha
ha. Cô ấy trừng Tần Vũ Dương một cái, sau đó liền rời đi.
Chiều hôm đó Tần Vũ Dương nhớ tới cô bé này thì cười.
Một tuần sau, ở trong tiệm bánh ngọt Tần Vũ Dương lại gặp được tình huống tương
tự, cô liền cười từ đầu đến cuối. Sau đó Lãnh Thanh Thu đi thẳng tới trực tiếp
ngồi xuống đối diện cô.
"Cười
cái gì, lần trước cũng chính là cô, tôi buồn cười sao, tôi cũng không phải
Quách Đức Cương [2'>, cũng không nói vài câu
thì cười thành như vậy chứ?"
Tần Vũ Dương che miệng lại, thật vất vả mới ngừng
cười, ho nhẹ một tiếng: "Lãnh
Thanh Thu, cô là Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》sao?"
Nói xong lại cười ha ha.
Lãnh Thanh Thu vẻ mặt hắc tuyến: "Tên
này cũng không phải là tôi tự đặt, có quan hệ gì với tôi à!"
Về sau, ở Phong Hoa Tần Vũ Dương gặp lại Lãnh Thanh
Thu trong nơi làm việc, hai người cảm thấy hai bên rất có duyên, ý tứ chỉ hận
không gặp mặt sớm hơn, cho nên tình bạn cũng tiếng vùn vụt, một đường trôi
chảy, quen biết đến hôm nay.
Tần Vũ Dương nghĩ đến đây, đột nhiên cười rộ lên.
Lãnh Thanh Thu nói: "Cậu lại nhìn tớ cười,
cậu có thể đừng như vậy không, lần đầu tiên tớ gặp cậu cậu cũng như vậy, tớ có
buồn cười đến như vậy không?"
Tần Vũ Dương cười lớn tiếng hơn.
Lãnh Thanh Thu nhảy qua đây dùng sức cấu mạnh bên eo
Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương cầu xin: "Đừng, tớ không cười,
thật sự! Cậu không phải mới vừa nói đến báo sao, trên báo nói cái gì vậy?"
Tần Vũ Dương thành công nói sang chuyện khác, Lãnh
Thanh Thu khôi phục vẻ hưng phấn chỉ vào một tin tức chiếm toàn bộ một trang
lớn: "Cậu
xem!"
Tần Vũ Dương tiếp nhận tờ báo, rốt cục không cười nổi.
Dòng tiêu đề của tờ báo thật bắt mắt vang dội: Quí
công tử thủ đô.
Mặt trên có hai tấm hình, trưng ra là Cố Mặc Hàm cùng
một đám người đang đứng tại cửa quán bar, bởi vì có vấn đề về ánh sáng, nên
nhìn không được rõ ràng, Tần Vũ Dương chỉ có thể nhận ra Cố Mặc Hàm và Thạch
Lỗi. Thứ hai là trưng ra ở góc đường sau buổi chiều, sáu người đàn ông không
biết đang nói cái gì đều cười ha ha, ngay cả ánh mặt trời sáng rực cũng đều mất
sắc thái vốn có. Sáu người đàn ông bộ dáng đều đẹp trai, quần áo bảnh bao,
phong lưu phóng khoáng, thật hiếm có.
Ảnh chụp bên cạnh lại nêu ra lý lịch gia thế của sáu
người đàn ông, đều là xuất từ gia đình quý tộc, thật hợp với danh hiệu quí công
tử thủ đô.
Tần Vũ Dương từng ở chỗ Cố Mặc Hàm thấy qua tấm hình
chụp chung sáu người bọn họ, trên tấm hình kia bọn họ sáu người đều là những
thiếu niên trẻ tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng cũng đã có vẻ khuynh thành. Sáu người
bả vai nhau, nụ cười đến tự mãn. Lúc ấy Cố Mặc Hàm chỉ vào người trong hình đắc
ý nói với Tần Vũ Dương: "Đây
là anh em tốt nhất của anh."
Hôm nay, sáu người thiếu niên đã lớn thành những thanh
niên đẹp trai nhiều tiền, thời gian thật là nhanh!
"Sao
không nói chuyện đi! Cậu nói, trên báo nói là sự thật sao? Tớ như thế nào chưa
nghe qu