
c mồm hơn nữa không?" Lý Thanh Viễn trắng mắt liếc anh một cái.
"Tớ
đây chỉ là trần thuật sự thật, cái này đều không phải là cậu đã từng làm
à?" Hà Văn Hiên không kiêng nể.
"Cậu..."
"Tớ...
Như thế nào?"
Tần Vũ Dương nhìn hai người bọn họ chọc lẫn nhau tôi
một câu cậu một câu, quay đầu nói với vài người khác: "Các vị
còn bận, trước tôi xin lỗi không tiếp chuyện nữa." Mỉm cười xoay người rời đi.
Cô vừa đi hai người cũng không ầm ĩ nữa, đều vây đến
bên Cố Mặc Hàm: "Anh
Cố, là cô ấy phải không? Cậu vì cô gái này ở lại thành phố C mà không quay
về?"
Cố Mặc Hàm xoa trán, uống một ngụm rượu, im lặng không
lên tiếng.
"Đừng
không nói câu nào chứ, chúng tớ đây không phải là quan tâm cậu sao, tớ nhìn cô
ấy vừa rồi vẫn không để ý đến cậu a, cậu đã làm gì mà trêu cô ấy vậy?"
"Đúng
vậy đúng vậy, bộ dạng cũng không tệ lắm, vóc người cũng tốt, thế nhưng vừa nhìn
cũng biết tính tình bướng bỉnh, có phải không?"
"..."
Bọn họ còn ở đằng kia tranh nhau thảo luận, hoàn toàn
không còn phong độ vừa nãy.
Cố Mặc Hàm vừa uống rượu vừa nhàn nhã nhìn chung
quanh, hạ quyết tâm không để ý đến bọn họ nữa.
"Học
trưởng..." Sau lưng một tiếng con gái thanh thúy truyền đến.
____________
[1'> Phong (丰) phong phú, to lớn, dồi dào, vậy
Phong Hoa có nghĩa là giàu có, phong phú, dồi dào.
[2'> Phong (风) thái độ,
phong thái, phong cách, còn Phong Hoa có nghĩa là tao nhã, hào hoa phong nhã.
[3'> Nguyên
văn là “sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến” có
nghĩa là gặp gỡ thường xuyên.
[4'> Nguyên
văn “Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân” trích từ một bài thơ “Mẫu
đơn đình” của Thang Hiển Tổ có thể hiểu nghĩa là giữ mình trong sạch. Theo mình
tra nó có 2 nghĩa. Một là có thể giữ mình trong sạch trước cả rừng người đẹp.
Hai là chơi bời quen rồi, thừa sức đối phó với cả rừng người đẹp.
Cố Mặc Hàm quay người lại thì thấy Triệu Tịch Vũ đã đi
tới:"
Triệu học muội, cô cũng đến."
Triệu Tịch Vũ nghe được xưng hô thế này động tác hơi
chựng lại, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng: " Triệu học muội?
Giữa chúng ta chỉ có thể là học trưởng cùng học muội sao?"
Cố Mặc Hàm nhìn thẳng về phía Triệu Tịch Vũ: "Tôi
nghĩ rằng, mấy năm trước lúc ở Mỹ, chúng ta đã nói rất rõ rồi."
Viền mắt Triệu Tịch Vũ dần dần đỏ: "Nhưng
mà, đã nhiều năm em vẫn chưa hết hi vọng."
Cố Mặc Hàm khẽ rũ mi mắt, năm đó cũng chỉ trách mình
không tốt, không chỉ có tạo thành hiểu lầm giữa anh và Tần Vũ Dương, mà cũng
làm chậm trễ vị học muội này.
Cố Mặc Hàm mở miệng muốn nói cái gì lại bị Triệu Tịch
Vũ ngắt lời, cô ta thay đổi vẻ nhu nhược vừa rồi, mang trên mặt nụ cười kiên
định: "Mặc
Hàm, em sẽ không từ bỏ, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện, em so với Tần Vũ
Dương còn tốt hơn, em so với cô ta còn yêu anh hơn."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Bọn Hà Văn Hiên tạm ngừng bát quái đều đồng loạt nhìn
sang.
"Đầu
đá, ai vậy, trông kìa, ánh mắt nhìn Hàm tử thật là thâm tình nha!" Hà Văn Hiên khoác bả vai Thạch Lỗi hỏi.
"Cô
ta sao, là nguyên nhân gián tiếp làm cho Hàm Tử phải thủ thân như ngọc
đó." Thạch Lỗi liếc Triệu Tịch Vũ một cái tức giận nói.
"Nguyên
nhân gián tiếp? Vậy nguyên nhân trực tiếp là gì?"
"Nguyên
nhân trực tiếp là tiêu hương ngọc tổn."
"Đầu
đá cậu nói rõ cho bọn tớ biết một chút đi, ôi, mấy anh đã tò mò muốn chết rồi
đây."
Thạch Lỗi lại không tiếp chiêu.
Bọn họ lại không có biện pháp: "Lý
thiếu gia, cậu lên!"
Lý Thanh Viễn nhảy đến trước mặt Thạch Lỗi, vẻ mặt
nhìn cậu ta một cách chân thành rồi bắt đầu phát huy công lực Đường Tăng của
anh, thực sự cuối cùng Thạch Lỗi không chịu nổi cậu ta, chỉ có thể nói cho bọn
họ.
"A
~" Mọi người nghe xong đều đồng thanh cảm thán, sau đó
lại chuyển hướng sang Cố Mặc Hàm với vẻ mặt bí hiểm: "A
~ "
Cố Mặc Hàm cũng lười phản ứng lại với bọn họ.
Tần Vũ Dương từ xa nhìn Triệu Tịch Vũ nở nụ cười đi
tới, đằng sau còn đi theo vài người ưu tú quần áo bảnh bao, cô dường như có dự
cảm xấu.
"Học
tỷ, sau khi tôi trở về, chúng ta còn chưa từng trò chuyện thỏa thích, hôm nay
thật vất vả mới gặp được, chúng ta uống một ly đi." Triệu Tịch Vũ vẻ mặt đơn thuần hỏi.
Tần Vũ Dương chỉ nhìn cô ta cười, trong lòng lại cười
lạnh:Thế
giới đã loạn như vậy rồi, giả bộ vẻ thanh khiết cho ai xem đây!"
"Học
tỷ, chị sẽ không vì công ty của bọn tôi phá hỏng sự hợp tác của Đằng Đạt cùng
Phong Hoa, mà ở trong lòng oán hận tôi chứ?"
Tần Vũ Dương cảm thấy Triệu Tịch Vũ này thật sự không
đơn giản, những lời này vừa nói ra của cô ta, Tần Vũ Dương không uống chính là
bụng dạ của cô hẹp hòi, thật không có biện pháp, cô giơ ly rượu lên uống cạn
một hơi.
Sau khi Triệu Tịch Vũ uống xong thì chỉ vào những
người bên cạnh nói với Tần Vũ Dương: "Học tỷ, mấy vị này đều
là đồng nghiệp của tôi, bọn họ ngưỡng mộ tính cách cùng tác phong của chị, muốn
làm quen một chút."
Ở trong lòng Tần Vũ Dương thì khinh bỉ, nhưng