80s toys - Atari. I still have
Nhóc! Tôi Yêu Em Thật Rồi

Nhóc! Tôi Yêu Em Thật Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321832

Bình chọn: 7.00/10/183 lượt.

ở đây đợi cô……- Khương cười nói với nó- mà cô

nói đúng, nó rất đẹp đấy là nơi tôi thấy đẹp nhất.

_ Đẹp hơn cả đồi hoa mặt trời sao?- nó bất jác hỏi nhưng ko bik đang hỏi cái j

Khương way sang nhìn nó với cặp mắt buồn… Khương biết nó đã bắt đầu

thích Khương, con người ta thật lạ, luôn chạy theo những thứ không thuộc về mình jống như Vương chạy theo Nguyệt Anh, Nguyệt Anh chạy theo

Khương, Khương chạy theo nó và nó thỳ lại chạy theo Vương, đến bao jờ

mới chấm dứt được cái vòng luẩn wẩn này đây? Khương ko trả lời nó, nhắm

mắt lại và miên man đuổi theo một ý nghĩ nào đó.

Còn nó, nó cũng rất muốn trả lời câu hỏi của chính mình, đồi hoa mặt

trời mà nó thấy, jữa bầu trời đầy sao và đom đóm đó nó thật sự thích nơi nào…? Nó buồn bã cuối mặt xuống vì nó biết, đồi hoa mặt trời đẹp là vì

đó là nơi có Vương, nó rất nhớ Vương, nhớ lúc Vương ngồi hát vì Nguyệt

Anh, nhớ lúc Vương cõng nó dưới trời đầy mưa nữa, và nhớ lúc Vương ôm nó ở sân ga tàu siêu tốc.. lúc đó nó đã thấy những cánh hoa anh đào rớt

xuống trên vai nó và cả vai Vương nữa….

Tại căn tin

Vương ngồi nhìn ra bên ngoài mà không để ý rằng Nguyệt Anh có chút đang khó chịu

_ Vương em ăn cái j chị đi lấy?

Không biết Nguyệt Anh đã hỏi bao nhiêu lần câu đó nhưng đáp trả lại là

sự bâng wơ của Vương. Vương cảm thấy mình thật kinh tởm, ra tay đánh nó

chỉ vì sự tức jận của chính mình, quả thật ban đầu Vương rất ghét nó

nhưng bi jờ Vương ko hề gét nó, nhưng khi nghe chính miệng nó nói ra câu đó, Vương cảm thấy đau lòng, Vương phải đi xin lỗi nó, Vuơng sai rồi,

và Vương sẽ làm mọi cách để nó tha lỗi, Vương tự mình trấn an với câu

nói đó rồi đùng đùng bỏ zậy đi tìm nó bất chấp Nguyệt Anh đang kêu Vương đến bao lâu, trong đầu nó hiện chỉ đang có nó.

1 tiếng trôi wa, Vương đã tìm nó gần như khắp cả trường rồi mà vẫn

không thấy Vương bắt đầu lo lắng cho nó, sợ rằng nó sẽ có chuyện j sợ

rằng nó sẽ bỏ đi mà không nói j sợ rằng mãi sẽ không thấy nó nữa……

Vương chạy ra ngoài cổng trường, mắt Vương nhìn khắp nơi để tìm nó rồi

dừng lại ở một người đang đi bộ trên vỉa hè, đôi mắt người đó rất buồn,

Vương cảm nhận được wa lớp kính rồi cùng với jai điệu vang nhẹ bên đường Vương bỗng cảm thấy người con gái đó thật đẹp.

Trong trái tim đã lạnh já này

Anh đã đến và làm nó tan chảy từng chút một

Và rồi lặng lẽ khoá chặt trái tim mà em chẳng hề hay biết j

Lúc đó là khi nào nhỉ, mỗi khi bước về nhà

Hình bóng của anh lại ùa về trong em

Em chợt nhận ra anh đã tồn tại trong trai tim này từ lâu rồi…

………….

Những âm thanh Vương nge được từ những jai điệu của bản

nhạc, Vương nhẹ nhàng đi ngang wa nó rồi way lưng lại vừa đi vừa cười

nói với no

_ Hey, đi ăn j không? Tôi bao cô..

_.......- nó không nhìn Vương vẫn dõi mắt đi trước

_ Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, xin lỗi mà- Vương vẫn không way về phía trước vẫn đi lùi laị đối diện nó

_........

_ Cô nói j đi chứ, tôi xin lỗi, hay cô đánh tôi lại đi- Vương liên miệng nói với nó

_.......- nó dừng lại, mắt nó sắc lạnh nhìn Vương rồi bỏ đi sang hướng

khác, Vương thấy vậy cũng chạy theo nó rồi lại nài nỉ xin nó tha lỗi…

_ Xin lỗi, xin lỗi mà, tôi sẽ không đánh cô nữa, từ nay sẽ không…. Cô muốn j tôi cũng sẽ đồng ý- Vương chấp tay van xin nó

_ Được.- nó dừng lại nói với Vương

Vui mừng Vương đứng lại mong chờ nó nói

_ Để tôi yên, tôi không muốn bị ăn cái tát lần nữa đâu- nó lạnh lùng nói rồi bỏ đi một mạch

Vương đứng đó nhìn nó bỏ đi trong lòng có chút hụt hẫng… định way bỏ đi thỳ Vương thấy có thanh sắt đang sắp rớt xuống chỗ nó đi wa.. một chút

nữa một chút nữa thôi…

Nó vẫn không hay biết vẫn đang đi wa chỗ đó dường như nó không cảm nhận được mối nguy hiểm..

RẦM

Tiếng thanh sắt rớt xuống làm mọi người xung wanh đó phải hoảng hồn, nó

cũng bừng tỉnh sau những j nó chứng kiến, nó không sao nhưng Vương đang

ôm nó nó cảm thấy máy đang chảy trên tay nó, nhưng sao nó không cảm thấy đau… đỡ Vương zậy, nó phát hiện đầu Vương đang chảy máu…. _ Nếu Vương có chuyện j tôi nhất định không tha cho cô…..- Nguyệt Anh trợn mắt nhìn nó.

Phải, là nó sai khi nó không trả lời Vương… nhưng chuyện Vương đỡ cho

nó… nó thật sự không biết, nếu biết cho dù có chết nó cũng không muốn

chuyện đó xảy ra… Ngồi trong phòng chờ… lòng nó bắt đầu thắt lại… nó

không muốn không muốn chuyện này xảy ra đâu… nếu được làm ơn đừng để

Vương có chuyện j…

Người nó co rúm lại nó muốn ai đó đỡ lấy nó lúc này… nếu không nó sẽ ngã xuống mất… Làm ơn có ai đó….

Khương wan sát nét mặt của nó, anh cũng bắt đầu thấy đau lòng… biết mọi

chuyện là không phải do nó thấy nó tự dằn vặt như zậy… Khương thật không nỡ.. Anh nhẹ bước đến bên nó, vòng tay ôm nó thật chặt… phải, lúc này

nó cần có người che chở hơn bất cứ ai… Xin lỗi, không biết làm em yên

lòng bằng cách nào ngòai cách này…. Khương tự nhủ với lòng mình bất chấp mọi người nhìn Khương với vẻ ngạc nhiên.

Nó thấy lòng ấm hơn, dường như nó đang được che chở bởi ai đó, nó vẫn

cuối mặt xuống, là ai cũng được chỉ cần làm nó yên lòng được nó cũng

mặc… thứ nước mặn mặn lại rơi nữa rồi, rơi mỗi l