
nước chảy đi, cái này kêu là tiêu hủy chứng
cứ, cô không muốn người đàn ông kia trở về bẻ từng khớp xương của cô.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa bỗng vang lên.
Lãnh Tang Thanh có chút nghi ngờ, không trở về nhanh như vậy chứ?
Nhẹ đẩy cửa, đôi mắt đẹp đầu tiên là sửng sốt, lập tức mừng rỡ,
"Tiêu Tông? Anh làm thế nào có thể tìm tới đây?" Niếp môn, ở Vương quốc Mogadishu được xem là một kiến
trúc rất đặc biệt. Mỗi khu nhà cao cấp đều có một phòng bí mật, giống
như mỗi ông trùm đều có một chuyện bí mật, Niếp môn cũng không ngoại lệ. Căn phòng bí mật của Niếp môn ở tầng thứ ba dưới lòng đất, tuy là tầng
thứ ba, nhung lại cách tầng thứ hai bốn mươi sáu thước*. Cung điện Niếp
môn ở trên đỉnh núi, căn phòng bí mật vừa vặn ở giữa sườn núi, bốn phía
được bao quanh bởi những sườn đồi, kín đáo đến nổi cho dù bên ngoài là
chiến tranh thế giới thứ ba, bên trong vẫn có thể ca múa mừng cảnh thái
bình.
* Thước Trung Quốc nhé. 1 thước = 30 cm
Một chiếc
Bugatti màu đen chậm rãi chạy xuống tầng hai, La Sâm ngồi ở vị trí lái
xe, trong xe còn có ba người, hai nam một nữ, trong đó một người là Lãnh Thanh Thanh. Cô lúc này có chút sốt ruột, bởi vì đôi mắt bị người khác
bịt kín, muốn lấy tay tháo xuống cũng không được, hai tay bị trói trên
xe. Ngoài ra còn có hai người, người thanh niên trẻ là Tiêu Tông, một
người lớn tuổi là Tra Nhĩ giáo sư, hai người bọn họ cũng bị như vậy, chỉ có điều không giống như Lãnh Tang Thanh lộ rõ vẻ sốt ruột như thế.
"Lãnh tiểu thư, xin cô kiên nhẫn một chút, chúng ta sắp tới nơi rồi." La Sâm
rất nho nhã lễ phép, ông nhìn ra vẻ không an phận của Lãnh Tanh Thanh.
Lãnh Tang Thanh không hề trả lời, cố gắng thở đều, lúc này cô cảm giác hình
như xe dừng lại, tiếp theo hình như nghe được tiếng "Thì thầm", sau đó
cả người cả xe tiếp tục đi xuống nữa. Không sai, đây là trong thang máy, Lãnh Tang Thanh rất chắc chắn vì điều này.
Xuống chừng bốn mươi
giây, chính thức "hạ cánh", cơ thể hơi run lên, xe lại tiếp tục chạy,
nhưng lần này rất nhanh liền dừng lại.
Ngay lúc này cô mới biết
được, hóa ra Tiêu Tông cũng là một phần trong kế hoạch ghép não lần này, cho tới lúc bọn họ đồng ý tiếp nhận sự giúp đỡ của Niếp môn cho cuộc
nghiên cứu phẫu thuật này, cũng biết ai là người tài trợ cho hội, nhưng
hội chỉ dựa vào văn kiện để trao đổi, quan trọng là cùng cuộc giải phẫu
này phải giữ bí mật, thành viên trong hội rốt cục có những ai cô cũng
không biết, điều duy nhất có thể xác định là, người trung tâm của hội
này là cô và Tra Nhĩ giáo sư, vả lại, hội hẳn là có bảy người, lúc cô
được Tiêu Tông đưa vào Niếp môn chỉ có ba người bọn họ, vậy bốn người
kia đâu?
"Các vị, đã tới trước cổng địa ngục rồi, đừng quên hành
lý của mình." La Sâm nói giỡn một câu, sau đó giật chốt mở, còng trên
tay ba người liền mở ra.
" Rốt cục có thể đem cái thứ chết tiệc
này tháo xuống rồi.". Lãnh Tang Thanh là người đầu tiên tháo khăn vải
che mắt xuống, nheo nheo mắt.
Vài người lần lượt xuống xe, cố
gắng khôi phục lại ánh mắt, lại sửng sốt phát hiện, sau khi trải qua
cuộc hành trình trắc trở lại quay về ngay điểm xuất phát là đại sảnh
phòng khách.
"La Sâm tiên sinh, đây là?" Tra Nhĩ giáo sư mở
miệng, ông không hiểu vì sao lại quay lại điểm xuất phát. Tiêu Tông cũng có lộ vẻ khó hiểu mà nhìn xung quanh. Nhưng chỉ có Lãnh Tanh Thanh là
rất bình tĩnh, cô quan sát từng điểm thay đổi nhỏ trong căn phòng
Thứ chiếu vào cửa sổ không phải ánh nắng, mà là ánh đèn.
Tiếp theo, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, từ phía sau mọi người truyền
đến, mọi người nhìn lại, một thân sĩ với bộ âu phục màu trắng, trên mặt
mang theo nụ cười mà đi tới. Nhìn từ trên khuôn mặt, người này phải là
một người lớn tuổi, nhìn vóc dáng, lại có vẻ hết sức cường tráng, hắn mở hai tay, tay trái còn mang theo một tẩu thuốc cổ hết sức tinh xảo khói
còn đang bay, dáng cười ưu nhãn có thể nhận thấy hắn rất đối tốt với
khách, nhưng trong đôi mắt lại có một tia cảnh cáo người lạ chớ có lại
gần.
"Tiếp đón chậm trễ, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi,
những người tôi mời tới đây đều là nhân tài, tên của tôi là Niếp Nhân
Thế, mọi người có thể gọi tôi là Niếp lão, tiếp đón không chu đáo, xin
lượng thứ."
"Tiên sinh." La Sâm cúi chào, sau đó đi đến phía sau Niếp Nhân Thế.
Niếp Nhân Thế là chưởng sự cao nhất ở Niếp môn, trong đầu Lãnh Tang Thanh đã phác họa ra dáng vẻ của hắn, nhưng thực tế kém rất xa, chỉ là thực tế
Niếp Nhân Thế là một người rất thích phong cách cổ điển phương tây, tất
nhiên, đừng nhìn vào đôi mắt hắn.
Giáo sư Tra Nhĩ đẩy gọng kính,
quan sát kỹ lưỡng đối phương một chút, sau đó cứng nhắc mà nói: Niếp
tiên sinh, ông vẫn khỏe chứ?"
Niếp Nhân Thế bước tới trước, hơi
khom lưng mà nhìn gáo sư Tra Nhĩ: "Không nên khách khí, không nghĩ kiếp
này lại có thể gặp gỡ với bậc kì tài trong giới y học, Tra Nhĩ giáo sư,
Niếp mỗ vô cùng vinh hạnh."
"Quá khen ,quá khen." Vẻ mặt của Giáo sư Tra Nhĩ hiện ra vẻ khiêm tốn.
Niếp Nhân Thế quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi, đưa tay: "Hai vị chắc là kỳ
tài trong giới y học Lãnh Tang Than