
hử trùng?" Lãnh Tang Thanh hít một hơi.
Niếp Nhân Thế không nói gì, chỉ cười cười, cũng đưa mắt nhìn La Sâm một cái, La Sâm lập tức đưa ra năm bộ đồ khử trùng được chế tạo đặc biệt, phát
cho mỗi người.
Sau khi mọi người mặc quần áo, La Sâm lại đẩy một
cánh cửa khác, chỉ trong chốc lát một ánh sáng cực mạnh đâm vào mắt của
mỗi người.
Sau một lúc thích ứng, ba người phát hiện trong một
phòng rất lớn toàn một màu trắng, ánh sáng phía trên làm cho mọi người
đều nhìn rõ đồ đạc ở trong phòng, mà dưới ánh đèn đều là những dụ cụ thí nghiệm công nghệ cao, chiếu không ra dù chỉ là một bóng mờ nhạt, trên
mặt đất, trên tường bày đủ loại dụng cụ trị bệnh tiên tiến trên thế
giới, có một số thiết bị thậm chí ngay cả giáo sư Tra Nhĩ cũng không
biết sử dụng, giữa phòng, có một cái hòm kim loại chiều rộng khoảng một
thước, chiều dài có thể hơn hai thước.
"Tủ lạnh?" Tiêu Tông bước đến nói nhỏ bên tai Lãnh Tang Thanh.
"Tôi lại thấy giống một cái quan tài hơn." Cô thấp giọng đáp.
"Tôi không biết ở đây còn thiếu gì không?" Niếp Nhân Thế đi đến bên cạnh
giáo sư Tra Nhĩ. Giáo sư Tra Nhĩ không nói gì, chuyên tâm quan sát những dụng cụ ở đây, miệng còn đang lẩm bẩm.
"Còn thiếu một thứ rất
quan trọng." Lãnh Tang Thanh lấy hai tay ôm mình lần nữa, cô cảm thấy ở
đây rõ ràng lạnh hơn so với ngoài hành lang rất nhiều, ngay cả khí thở
ra cũng có thể thấy được.
"Hả? Là cái gì? Tôi lập tức sai người
đi chuẩn bị." Niếp Nhân Thế mặt lệch sang một bên, bởi vì cái chăn đã
quấn quanh mình, ánh mắt tràn ngập khí thế cũng rất nổi bật.
"Bệnh nhân." Cô nói thẳng.
"Ha ha... Hắn đã sớm ở chỗ này đợi các vị đã lâu." Nói xong xoa xoa trên cái rương hình kim loại một cái.
Cái rương chậm rãi nâng lên, một luồng hàn khí màu trắng giống như tuyết lỡ theo khe hở từ từ mở ra liên tục bừng lên. Ước chừng vài phút đồng hồ,
sương trắng dần dần tràn ngập, ba người mới nhìn rõ cái gì trong rương,
lại đồng thời bị hoảng sợ mà lùi lại mấy bước.
Thứ trong rương
giống như một xác ướp Ai Cập, chỉ có điểu xác ướp thì được bọc vải, mà
cái này lại được bọc trong lớp băng lạnh. Ba người ngạc nhiên trong lúc
đó đã thấy Niếp Nhân Thế đi tới bên cạnh chiếc rương, bước đi lộ vẻ
loạng choạng, khác biệt rất lớn với với vẻ cương nghị lúc trước. Hắn nhẹ nhàng vuốt lên lớp băng lạnh vài cái, mặt dù không nhìn thấy vẻ mặt,
nhưng cẩn thận nhìn thân người đang run nhẹ, đại khái có thể tưởng tượng được vẻ mặt bi ai của hắn lúc này.
Nhưng sau một chút dịu dàng,
cả người hắn dường như nổi lên sự nóng nảy, phủi lớp băng giống như đã
cáo bừa trên ngón tay, cảm giác tê buốt qua đi, lớp sương giá phẳng lỳ
trên bề mặt giống như một cái mương được đào lên.
"Tiên sinh! Tiên sinh!" La Sâm đứng một bên vội vàng chạy đến bên người Niếp Nhân Thế để đỡ hắn.
"Xin lỗi, có chút thất lễ, đây là bệnh nhân." Niếp Nhân Thế điều hòa lại một chút, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng vẫn nhìn ra một tia sắc bén.
"Đây, đây..." Đối mặt với vật này, cà người giáo sư Tra Nhĩ cả người run lên, đóng băng người để duy trì sinh mệnh hiện tượng này cực kì hiếm gặp
trong giới y học, hơn nữa vẫn luôn tồn tại tranh cãi trong luật nhân
đạo, cho nên ông vẫn chưa tận mắt nhìn thấy người thật, hôm nay có thể
mở rộng tầm mắt.
"Tôi muốn các vị chữ trị tốt cho hắn. Phải nhất
định!" Niếp Nhân Thế không để ý đến vẽ sợ hãi trên mặt giáo sư Tra Nhĩ,
mặt nạ bảo hô lại lần nữa tháo xuống, có chút suy nghĩ.
" Nếu
đoán không sai, phía dưới lớp băng lạnh kia là người, hơn nữa còn là một người đang còn sống đã bị đông lạnh, làm vậy để duy trì sinh mệnh không sai chứ." Tiêu Tông thong thả bước đi vài bước, đi đến bên cạnh cái
rương cẩn thận nhìn vào bên trong, nhưng không lấy tay đụng vào nó.
"Tiêu tiên sinh nói không sai." Niếp Nhân Thế lại lần nữa đi đến bên tảng
băng, nhưng lần này chỉ nhìn qua, tâm trạng bình ổn lại rất nhiều. Hắn
nói tiếp:" Nó bẩm sinh có trái tim dị thường, lúc ba tuổi, bác sĩ nói nó không thể sống quá mười tuổi, hơn nữa khả năng sinh dục cũng bị trở
ngại, tôi dùng hết mọi biện pháp để giúp nó sống đến ba mươi tưởi, trong lúc đó, mấy trăm lần trông thấy nó đau đớn giãy giụa như là trong địa
ngục..." Nói đến đây tiếng khóc thúc thít của Niếp Nhân Thế vang lên.
Không cần nghi ngờ, tất cả mọi người đều biết hai người bọn họ có quan hệ gì.
"Theo như lời của Niếp tiên sinh, nếu như tế bào vẫn còn đang sống, thì chỉ
cần ghép tim, xảy ra việc ngoài ý muốn mới suy nghĩ đến việc ghép não."
Giáo sư Tra Nhĩ quả quyết nói.
"Không sai, đây cũng là mục đích
tôi đồng ý tài trợ cho cuộc thí nghiệm của các vị, trong một lần cấp
cứu, được bác sĩ nói cho biết đã đến giới hạn cao nhất rồi, đây là cách
duy nhất." Niếp Nhân Thế gật đầu, trả lời có chút thê lương
"Nếu
ghép tim, e rằng trên toàn thế giới chỉ có giáo sư Tra Nhĩ là tốt nhất,
còn Tang Thanh chuyên nghiên cứu vế phương pháp ghép não." Tiêu Tông
cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao mục tiêu nghiên cứu của mỗi
người không đồng nhất, một khi thực sự phẫu thuật ghép não, như vậy cái
nhà vật lý học như anh cũng có tác