
“Ta nào dám cùng thái
tử tranh cãi, ta thấy lão lục vờ ủy khuất để dành được sự đồng tình
khiến ta không vừa mắt thôi. Ta nói sai cái gì nào, mỗi người đều phải
chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, điều đó là sai sao.”
“Ngươi là kẻ già mồm, vui sướng khi người khác gặp họa.”
Đoan Mộc Dĩnh thở phào một cái, đứng trước mặt Đoan Mộc Phi, mỉm cười nhìn
Đoan Mộc Kỳ nói: “Tam ca giáo huấn rất đúng, tiểu đệ nhớ kỹ.”
Đoan Mộc Dĩnh giống như một con rắn, vô cùng giảo hoạt, tùy thời mà cắn một phát, rót nọc độc của mình vào độc chết hắn. Nhìn tiểu đệ đệ yếu đuối có nhãn thần như thế, con ngươi sâu thẳm tràn ngập
ác độc cùng cừu hận, toàn thân Đoan Mộc Kỳ giống như bị hắc ám vô hình
bao phủ, Đoan Mộc Kỳ có điểm sợ, hắn lui ra sau một bước, để che giấu
khiếp đảm, hắn cầm lấy sách, cố trấn tĩnh xoay người cùng thư đồng rời
đi.
“Lục đệ, hà tất phải cúi đầu với người như thế, hoàng huynh
cho ngươi chỗ dựa, ngươi không cần phải làm vậy.” Trong cuộc đời, Đoan
Mộc Phi hận nhất chính là người như Đoan Mộc Kỳ, luôn bắt nạt những
người yếu hơn mình, mẫu thân không biết dạy con, nên hài tử mới xấc láo
như vậy.
“Thái tử ca ca, Dĩnh nhi không muốn cùng hắn phát sinh
tranh chấp, chúng ta đâu còn là con nít, chúng ta đi thôi, buổi chiều
còn có buổi học.” Đoan Mộc Dĩnh có chút làm nũng nói với Đoan Mộc Phi,
khi đi qua bên người Đoan Mộc Tuyết còn đang ngủ, vỗ vỗ Đoan Mộc Tuyết,
đánh thức hắn cùng nhau dùng bữa.
Quý thục phi nhàn rỗi không có
việc gì làm, hoàng hậu mang thai, Quý thục phi liền làm một ít quần áo
nữ hài tử, Cơ hoàng hậu cùng Đoan Mộc Thanh Lam thấy Quý thục phi đưa
quầnn áo tới, vô cùng vui vẻ, bọn họ hy vọng có một nữ nhi. Quý thục phi cảm thấy đau khổ, nhưng không thể nói ra. Đoan Mộc Thanh Lam và Cơ
hoàng hậu cầm lấy một bộ y phục tiểu hài tử, cùng nhau trêu đùa, Quý
thục phi trở thành người dư thừa. Phu thê, trong lúc đó trêu đùa yêu say đắm, thật không nên có người thứ ba ở đó. Quý thục phi rất có nhãn lực, lập tức hành một lễ, cáo lui.
Quý thục phi ra khỏi Phượng nghi
cung, hướng trở lại cung điện của chính mình, tường thành đỏ thẫm như
son, bên cạnh có một cây đào vươn cành nở rộ hoa tươi, đóa hoa kiều diễm báo trước mùa xuân đến. Lại qua một năm, Quý thục phi cũng quên mất
mình đã ở lại đây được hai mươi năm, nơi này giống như một cái lồng sắt
lớn, giam giữ tuổi xuân, chậm rãi bào mòn nó. Quý thục phi nhớ đến hoa
đào ở quê hương cũng động lòng người như thế, là thứ xinh đẹp và tự do,
hoa nở trong cung chỉ chờ ngày héo rũ.
Quý thục phi tự giễu sự
cảm thán của mình , đã lâu chưa đi dạo như vậy, thấy màu tường thành
tưởng son, đỏ thắm, thật xinh đẹp a! Sau khi vào hoàng cung, cũng chưa
một lần chú ý tới, nhìn giống như to son nga? Khi đó mình quá ngu xuẩn,
trải qua thời gian dài như thế, cuối cùng minh bạch, hậu cung dùng nhan
sắc để đấu, không có một chút hương khí, thì chỉ còn mùi máu tanh.
Đối diện đi tới một vị thái giám trung niên, hắn ngẩng đầu, trông thấy Quý
thục phi liền cúi người hành lễ: “Nô tài Lý Hoài An bái kiến nương
nương.”
“Hoài An vẫn khỏe.” Quý thục phi nhàn nhạt nói. Người
này, thanh mai trúc mã, vì ta mà tiến cung làm thái giám, khiến ta quên
không được tuổi thơ, cùng nhau du ngoạn tại Đào Hoa lâm, ở nơi đó chúng
ta đã hẹn ước sinh tử không rời. Hiện tại ta rất muốn cùng hắn sống bên
nhau, thế nhưng thân phận thay đổi, hắn là một thái giám, ta là một
nương nương.
“Mong nương nương vạn phúc, Hoài An vẫn tốt, vài
ngày nữa hoàng thượng sẽ hạ chị bảo Hoài An hầu hạ nương nương.” Lý Hoài An mỉm cười chờ đợi, tiến cung làm thái giám chính là vì nữ nhân này,
nhịn hai mươi năm, cuối cùng cũng có thể bên cạnh chăm sóc, khổ cực bao
năm nào có đáng gì.
“Thật vậy sao, thật tốt quá. Ta sẽ bảo Lý
Phúc chuẩn bị vài thứ, thiếu cái gì ta cho ngươi, ngươi nhất định phải
tới Cẩm viện, ta đợi ngươi.” Trong lòng Quý thục phi nhảy nhót vui mừng, liều mạng đè nén cảm tình, nhịn xuống nước mắt muốn rơi. Trong cung
nước mắt là thứ vô ích, lưu lại nước mắt, để đến cuối cùng khóc to.
“Nô tài nhất định đến Cẩm viện tìm người.” Lý Hoài An hành lễ, chậm rãi đi lên phía trước.
Quý thục phi xoay người, quay đầu lại nhìn Lý Hoài An, sau đó tiếp tục đi.
Đi tới nửa đường đụng phải Dương quý phi, thực sự là oan gia ngõ hẹp.
Dương quý phi cùng hoàng hậu bất đồng, Dương quý phi thích dùng son phấn và
trang phục hoa lệ, mỗi ngày đều tỉ mỉ trang điểm, càng khiến dung mạo
quốc sắc thiên hương thêm mỹ lệ. Hoàng hậu lại là một mỹ nhân đẹp tự
nhiên, không chút phấn son nhưng cũng kiều mị động nhân như nhau.
“Thục phi nương nương, tỷ tỷ đang muốn đi tìm ngươi, lại gặp được trên đường, vậy tỷ tỷ không cần đi nữa.” Dương quý phi phi thường hòa khí nói.
Quý thục phi cũng cười hiền lành ôn nhu: “Tỷ tỷ có cái gì cần nói, thì sai
người đến, không cần phải tự mình đến, chúng ta đều là tỷ muội với nhau
a.”
Dương quý phi cười đáp: “Muội muội nhìn xem, trong cung tỷ tỷ có nuôi hai con gà, nhưng chúng nó đánh nát vật phẩm hoàng thượng ngự
ban, thực sự là đáng chết. Tỷ tỷ rất