Old school Swatch Watches
Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324864

Bình chọn: 9.00/10/486 lượt.

ó đều đã chảy máu.

“Sư phụ, ta đi không được, chân ta đau quá.” Tiểu hài tử thương cảm nói.

“Bình nhi nhẫn nhịn một chút nữa, phía trước là trang viên của bằng hữu ta,

hắn có thể cho chúng ta ở đó, chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon, bình

nhi cùng sư phụ chăm chỉ làm việc, sẽ được ăn cơm cùng bọn họ.” Nam tử

ôm lấy tiểu hài tử, nhìn chân tiểu hài tử đang chảy máu, yêu thương ôm

tiểu hài tử chậm rãi bước đi. Sau một canh giờ, cuối cùng cũng tới trang viên của bằng hữu.

Thầy trò hai người đứng trên một mảnh hoang

phế trợn tròn mắt, đây là trang viên mỹ lệ sao, đây là gia tộc phú quý

sao, bây giờ lại thành thế này, bên trong toàn những thi thể.

“Sư phụ, ngày hôm nay chúng ta sẽ không ăn cái này chứ.” Tiểu hài tử chỉ vào thi thể hỏi.

“Bọn họ bị diệt môn a, lão bằng hữu a, ngươi đắc tội với ai, khiến toàn gia

chết thảm như thế a.” Nam tử bỗng nhiên khóc rống lên, buông tiểu hài

tử. Hướng về phía các thi thể, một bên khóc một bên tìm kiếm thi thể

bằng hữu của hắn, “Ngươi, tên chết tiệt, ngươi ở đâu, ngươi thiếu ta năm mươi lượng bạc, cứ như vậy mà chết làm sao tính toán sổ sách với ta a.

Ngươi hoàn hồn cho ta, chết cũng phải ra đây cho ta!”

“. . .”

Tiểu hài tử trở mình mắt trợn trắng, “Sư phụ, hai thầy trò chúng ta có

bán mình, cũng không được năm mươi lượng bạc, ngươi làm gì mà có nhiều

tiền như vậy chứ?”

“. . . Ai cần ngươi lo.” Nam nhân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm ra một ít bạc, nam tử mang bạc

cất vào trong lòng, “Chúng ta đi tìm người làm quan tài mai táng bọn họ, dù sao họ cũng bằng hữu a.”

“Sư phụ, ngươi không định tìm hung

thủ sát hại bọn họ sao, vì bọn họ báo thù, ngươi không phải người giang

hồ sao.” Tiểu hài tử phi thường không hài lòng với cách làm của sư phụ

mình, tiểu hài tử tới một căn phòng bị phá lục lọi tìm ra một ít quần áo không bị cháy hỏng và đồ dùng hàng ngày đóng gói lại.

“Ngươi còn nói sư phụ ni, ngươi cũng chiếm tiện nghi mà.”

“Sư phụ, ngươi xem xem giờ hai người chật vật thành cái bộ dạng gì, vào

thành phải xuất ra rất nhiều bạc, đừng để cho người khác hoài nghi chúng ta là kẻ phạm pháp, giết người cướp của. Chúng ta ăn mặc sạch sẽ, mới

có thể vào thành dùng tiền mua quan tài.”

Nam tử vừa nghe, thoả

mãn mỉm cười ôm lấy tiểu hài tử, “Bình nhi càng ngày càng thông minh,

đúng là thầy nào trò nấy. Sư phụ rất hài lòng.”

“Theo sư phụ sẽ học được tự gánh vác, sư phụ ta đói bụng.” Tiểu hài tử sờ sờ bụng của mình.

“Chúng ta đã có bạc, sư phụ mang ngươi đi ăn, ăn no rồi chúng ta sẽ đem những

…thi thể này hạ táng. Báo thù tự có người khác báo, bằng hữu của ta còn

có vài nhi tử dã trưởng thành, muốn báo thù không tới phiên sư phụ quan tâm, đi thôi, ” nam nhân cõng tiểu hài tử đi xuống chân núi.

Tiểu hài tử dựa vào lưng nam nhân, cảm thụ thân thể ấm áp, tiểu hài tử nghĩ, sư phụ là phụ thân ta, tuy rằng cuộc sống hiện tại lang bạc, lưu lạc

chung quanh, nhưng ta lại vui sướng hơn trước.

Hình như có ai

đang ôm ấp mình, ấm áp giống như khi được sư phụ ôm ở trong lòng, Đoan

Mộc Dĩnh chậm rãi mở mắt, hắn vừa mơ tới cuộc sống lúc trước, lấy lại

bình tĩnh, trước mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Đoan Mộc Thanh Lam,

khuôn mặt tuấn mỹ vô song, cặp mắt xếch hé mở kia, lơ đãng toát ra quang mang, nữ nhân nào mà gặp hắn sẽ bị sức quyến rũ này thu hút điên cuồng.

Đoan Mộc Dĩnh giật giật thân thể, hắn bị Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt vào trong ngực, căn bản không thể động đậy.

“Dĩnh nhi, nếu như vẫn lộn xộn, trẫm cũng không thể bảo chứng mình có thể làm quân tử nha.” Đoan Mộc Thanh Lam nhắm mắt nói. Nhưng hắn vẫn không

buông tay, trái lại còn sờ soạng Đoan Mộc Dĩnh.

Quân tử, cho tới

bây giờ ngươi chưa từng quân tử một lần. Đó đương nhiên là tiếng lòng

của Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cựa quậy vài cái vẫn không thể thoát,

đành bĩu môi mặc kệ.

“Kiếm pháp Dĩnh nhi dùng tại võ trường, đều

không phải là của thị vệ hay phụ hoàng dạy cho, ngươi học của ai vậy.”

Đoan Mộc Thanh Lam mị con mắt, cầm lấy mái tóc của Đoan Mộc Dĩnh, đặt ở

dưới mũi ngửi ngửi.

Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy được mùi vị nguy hiểm, chính kiếm pháp của mình khiến Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu hoài nghi,

phải giải thích ra sao mới tốt đây. “Kiếm pháp của nhi thần là do chính

mình học. Nhi thần đọc một quyển sách thấy loại kiếm pháp này nên học

một chút, phụ hoàng chê cười.”

“Thật sao, trẫm lại thấy ngươi sử

dụng kiếm giống như một người dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường,

không giống một thiếu niên a.” Đoan Mộc Thanh Lam một tay nâng mặt hạnh

lên, một tay bắt đầu sờ loạn. Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nhìn Đoan Mộc

Dĩnh, hắn chờ Đoan Mộc Dĩnh giải thích.

“Phụ hoàng không nên ép

hỏi nhi thần, nhi thần sẽ không gây bất lợi cho phụ hoàng cùng triều

đình, phụ hoàng không nên hoài nghi nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh né tránh

Đoan Mộc Thanh Lam đụng chạm, lời nói mang ý tứ cầu xin. Người này thực

sự sẽ hạ thủ đối với nhi tử của chính mình sao?

“Trẫm sẽ chờ

ngươi cam tâm tình nguyện nói thật với trẫm, trẫm mong muốn ngươi sẽ nói thật.” Đoan Mộc Thanh Lam cho rằng mục đích của mình ch