
nói.
“A, chắc lã ân công sinh vào ngày mưa mùa thu.” Mộc Ngọc Hàn nói.
“Đúng vậy, ta sinh vào một ngày mưa mùa thu, cha ta nói, hài tử này gọi là
Thu Vũ.” Trình Thu Vũ nhớ lại lúc mình sinh ra, Trình thị hiển hách, hai năm sau mình được tiên tri Lưu Đình thu làm đệ tử, Trình thị ăn mừng,
ăn mừng gia tộc sinh ra một người anh tài. Nghĩ đến đây, Trình Thu Vũ
đau lòng cười ha ha, thầm nói, “Anh tài cái gì, không hề có chính kiến,
bất quá chỉ là hạng người thấy người sang bắt quàng làm họ, sao có thể
là anh tài.”
“Trình tiên sinh rất thương tâm, ngươi không muốn
cười thì đừng miễn cưỡng chính mình, cười như vậy so với khóc còn khó
coi hơn.” Mộc Ngọc Hàn nói. Mộc Ngọc Hàn nghĩ đến cái gì đó, nhìn xung
quanh, nhìn thấy Trình Thu Vũ nghi hoặc, liền mở miệng hỏi: “Trình tiên
sinh có thấy binh khí tùy thân của ta không?”
“Ngươi nói là bảo
kiếm phải không? Nó ở chỗ đây.” Trình Thu Vũ đi tới cách đó không xa,
lấy xuống bảo kiếm của Mộc Ngọc Hàn đang treo trên tường, đặt bên người
của Mộc Ngọc Hàn. Cái chuôi bảo kiếm này nhìn qua có màu đen, thân kiếm
ba thước ánh xạ tinh quang, vô cùng sắc bén.
“Đây là vật tổ tiên
gia truyền cha ta tặng, không thể đánh mất.” Mộc Ngọc Hàn cầm lấy bảo
kiếm, ngón tay yêu quý xoa thân kiếm, hắn cẩn thận ôn nhu như vậy khiến
cho người khác nghĩ rằng bảo kiếm này giống như tình nhân của hắn.
“Phụ thân ngươi rất thương yêu ngươi, vật gia truyền cũng tặng ngươi, hắn
đặt nhiều hy vọng vào ngươi.” Trình Thu Vũ ước ao nói, phụ thân đã mất
mấy năm trước, năm kia mẫu thân cũng rời đi, cuối cùng Trình Thu Bình
chết khiến cho hắn mất đi người thân cuối cùng. Hắn làm tất cả là vì Âu
Tuấn Trình, nhưng lại không được hồi báo. Trong lòng Trình Thu Vũ bi ai
nhưng Âu Tuấn Trình không hiểu, Trình Thu Vũ minh bạch, đế vương chỉ
biết quan tâm tân sủng, có mới nới cũ là bệnh chung, đại đa số mọi người đều như vậy. Nội tâm của Trình Thu Vũ càng tràn ngập u buồn.
Mộc Ngọc Hàn buông bảo kiếm, nói, “Phụ thân ta là một người thích võ thuật, hắn đã từng nói, lúc còn trẻ hắn từng muốn làm một người hiệp khách. Ta thuở nhỏ đã tập võ, có thể nói là một người si võ, nên cha ta mới mang
bảo kiếm này tặng cho ta.”
“Ngươi là một người rộng rãi, ta cứu
tính mệnh của ngươi là đúng, cũng có thêm nhiều bằng hữu.” Trình Thu Vũ
có cảm giác cùng hắn nói chuyện phiếm phi thường dễ dàng, Tâm tình Trình Thu Vũ vui vẻ lên một ít. Trình Thu Vũ thích nhất con mắt của Mộc Ngọc
Hàn, nhìn hắn như biển rộng, con ngươi xanh thẳm thâm trầm bao dung hàng vạn hàng nghìn. Phẩm hạnh người này cũng giống như con mắt của hắn, sâu thẳm rộng.
“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, con mắt của ngươi sao lại có màu lam?” Trình Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Tổ tiên ta là người Tây Vực, mẫu thân là người ngoại tộc, huynh đệ chúng
ta đều có bộ dáng không giống người Trung Nguyên.” Mộc Ngọc Hàn giải
thích. Mộc Ngọc Hàn nhớ tới tổ tiên của mình, phải trải qua biết bao mưa gió từ Tây Vực chuyển sang phương Bắc, cùng các bộ tộc khác tranh đoạt
đồng cỏ, chém giết vô số lần, trở thành bộ tộc lớn mạnh, mạnh đến mức
lập thành một quốc gia, Mộc Ngọc Hàn hay Đoan Mộc Ngọc Hàn, tứ Hoàng Tử
của Tề quốc. Tề quốc xưng bá, chiếm vùng Trung Nguyên, đó là vô số tiền
bối đẫm máu chiến đấu hăng hái, dùng sinh mệnh đổi lấy vinh quang. Tổ
tiên đã bang trợ Lương quốc quân chủ đánh đuổi sự xâm lấn của bộ tộc
phương Bắc, nên được ban thưởng lãnh thổ rộng lớn. Tổ tiên tập kết lương thảo cùng con dân di chuyển lên phương Bắc tạo thành giang sơn Tề quốc, cho đến bay giờ trở thành một quốc gia lớn mạnh. Quân vương Tề quốc có
mộng tưởng thâu tóm xong Trung Nguyên sẽ thâu tóm luôn thiên hạ.
“Gia tộc các ngươi thực sự là không giống người thường, chỉ có Tề quốc mới
có tổ tiên là người Tây Vực, chẳng lẽ ngươi là người Tề quốc.” Trình Thu Vũ nhìn tướng mạo cùng ngôn ngữ của hắn cũng đã biết được hắn là người
Tề quốc.
“Ta là người Tề quốc, người Tề quốc chúng ta dũng mãnh
thiện chiến, bị người ta gọi là dân tộc hung hãn trên lưng ngựa.” Đoan
Mộc Ngọc Hàn nói.
“Cũng không hẳn vậy, Tề quốc đã tiếp thu văn
hóa của vùng Trung Nguyên mấy trăm năm, ta thấy Tề quốc hiện tại không
phải là dân tộc hung hãn.” Nghe Trình Thu Vũ đánh giá, Đoan Mộc Ngọc Hàn thập phần hưởng thụ, người này coi như có chút kiến thức. Đoan Mộc Ngọc Hàn còn muốn nói, bất đắc dĩ cái bụng phát sinh thanh âm, Đoan Mộc Ngọc Hàn xấu hổ cười cười.
“Nói chuyện với ngươi nên ta quên, ngươi
còn chưa dùng bữa, ta sai người đi làm.” Trình Thu Vũ ôn hòa cười như
một người ca ca, vội vàng phân phó hạ nhân làm cơm. Trong lòng Đoan Mộc
Ngọc Hàn chảy qua một tia ấm áp, ca ca. . . Nhị ca của hắn là người hiền lành nhất, mẫu thân của hắn lại là người bao dung thiện lương, tuy mình không phải là do nàng sinh, nhưng nàng vẫn đối với mình phi thường từ
ái. Dáng tươi cười của nhị ca cùng Trình Thu Vũ thật giống nhau, bọn họ
đều là người tốt. Không biết tiểu đệ đệ thò thè nước mũi đều đi theo nhị ca mỗi ngày giờ trông thế nào. Bị thương khiến cho Đoan Mộc Ngọc Hàn
mẫn cảm hơn, hắn nhớ nhà.
——— ————