
a y phục trên người thích khách xác thực là thêu cửu phẩm liên hoa, ta chỉ biết đồ án đó là tiêu chí của tiên tri, ta cáo trạng có gì sai. Quan phủ đã biết
ta bị hành thích, đang tra rõ việc này, sao ngươi lại nói ta vu cáo
ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh không thừa nhận chuyện mình vu cáo, ai cũng không
có chứng cứ chứng minh hắn vu cáo a.
“Hừ, bởi vì nhị ca ngươi mà
ngươi căm hận Vệ quốc đã lâu, ngươi muốn vu oan hãm hại chúng ta, ngươi
nghĩ ta sẽ tin ngươi vô tội sao?” Ngữ khí Phi Nhiễm lạnh như băng, hắn
giống như không phải con người, mà là thần từ trên cao nhìn xuống.
Đoan Mộc Dĩnh chán ghét giọng điệu của Phi Nhiễm, hắn cho rằng hắn là cái gì chứ, những tiên tri này tưởng mình là thần thánh, cao cao tại thượng
không ai bì nổi. “Ta thừa nhận ta hận các ngươi, thế nhưng ta vu cáo các ngươi làm gì, là quan phủ tra ra các ngươi, ta bị người khác ám sát.”
Đoan Mộc Dĩnh thản nhiên nói.
“Không nên vọng tưởng lừa dối ta,
ngươi không thể che dấu được ta đâu.” Hai mắt Phi Nhiễm tỏa ánh sáng,
phóng ra sát khí uy hiếp, “Ta thấy tương lai ngươi sẽ gây trợ ngại Vệ
quốc xưng bá, lần này ta phải giết chết ngươi.”
“Giết chết ta, ngươi dùng cái gì để giết chết ta, ngươi cho là ngươi là ai.” Đoan Mộc Dĩnh khinh thường.
“Ta là đại tiên tri, lời nói của ta là ý chỉ của thần, tương lai quân vương Vệ quốc sẽ là bá chủ, ta sẽ giúp hắn trở thành người thống trị.” Phi
Nhiễm vung tay lên, trong tay hiện ra một bảo kiếm trong suốt. Đoan Mộc
Dĩnh cũng không tỏ ra yếu kém, từ cây tử đằng rút ra Trảm Nguyệt đao,
thân đao hắc sắc ngưng tụ anh linh của tổ tiên, hắc sắc lộ ra tử quang.
Hai người tương hỗ giằng co, cây hoa tử đằng vươn dây dài như lưỡi dao sắc
bén bắn thẳng đến Phi Nhiễm, Phi Nhiễm huy kiếm chặt đứt, Đoan Mộc Dĩnh
nhân cơ hội phát động tiến công, Trảm Nguyệt đao lóe tử quang, đương!
Binh khí giao tiếp, Phi Nhiễm cản trở thế tiến công của Đoan Mộc Dĩnh.
Con mắt Đoan Mộc Dĩnh co rút lại tràn đầy sát khí, liên tiếp mấy chiêu,
lúc nhu lúc cương đánh vào nhược điểm của Phi Nhiễm, Phi Nhiễm đều nhất
nhất hóa giải nhưng Phi Nhiễm phát hiện võ công của hài tử này cực kỳ
cao, trăm nghe không bằng một thấy, dù sao thiếu niên này cũng giết biết bao loạn quân. Nhãn thần Phi Nhiễm tối sầm lại, hắn muốn giết Đoan Mộc
Dĩnh, Phi Nhiễm khoát tay, một quang cầu bay ra, tốc độ nhanh đến mức
Đoan Mộc Dĩnh không kịp triển khai phòng hộ. Đoan Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, thầm nghĩ chết chắc rồi. Hồng quang chợt lóe, Đoan Mộc Thanh Lam ôm
thiếu niên vào lòng, dùng Huyết Hồn kiếm đánh tan quang cầu kia.
“Lớn mật! Dám đả thương ái tử của trẫm, trẫm giết ngươi!” Đoan Mộc Thanh Lam cuồng ngạo cười tà mị, liếm liếm môi, “Thật lâu mới tự tay giết người,
trẫm đã muốn quên cái gì là chiến đấu, hôm nay ngươi cho trẫm cơ hội
thật tuyệt hảo.”
“Tề quốc quân chủ, ngươi nên giết chết lục hoàng tử, hắn là một người không may mắn, hắn sẽ mang đến tai hoạ cho ngươi.” Phi Nhiễm nói.
“Vì sao trẫm phải giết chết nhi tử của mình, chỉ
bằng câu nói của ngươi mà muốn trẫm giết người, trẫm còn là minh chủ
sao. Hắn sẽ mang đến cho trẫm tai họa thế nào, trẫm chưa từng chịu qua
gian khổ sao, không có cuộc sống nào luôn thuận buồm xuôi gió, quân
vương như trẫm cũng vậy, trẫm không kiêng kỵ.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm
chặt Đoan Mộc Dĩnh, Huyết Hồn kiếm thật lớn trong tay, thân kiếm đỏ sậm
như máu, phát sinh thanh âm ong ong, nôn nóng muốn dùng máu tẩy rửa.
Phi Nhiễm lui một bước, mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Ngươi tu luyện Tam thập tam thiên tới tầng thứ hai mươi chín rồi!”
“Thật tinh mắt. Ngươi đánh không lại trẫm, cũng đừng vọng tưởng thương tổn
nhi tử của trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt lấy Đoan Mộc Dĩnh, hận
không thể đưa hắn vây chặt trong ngực, bảo vệ hắn, không để ai thương
tổn hắn. Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy Đoan Mộc Thanh Lam rất khẩn trương, hắn
lo lắng cho mình sao, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh nổi lên một tia vui
sướng.
“Hừ, Tề quốc quân chủ, ta đánh không lại ngươi, thế nhưng
ngươi có nghĩ nếu người trong thiên hạ biết ngươi cùng nhi tử của mình
loạn luân, hoàng tộc Tề quốc các ngươi sẽ bị chê cười, anh minh một đời
của ngươi sẽ bị hủy trong một ngày, không bằng giết hắn, bảo tồn danh
dự, để hậu thế tưởng nhớ kính trọng.” Phi Nhiễm cười lạnh một tiếng, phi thường kích động nói. Có đế vương nào không sĩ diện chứ, Đoan Mộc Thanh Lam cũng không phải ngoại lệ.
Đoan Mộc Thanh Lam cười ha ha,
cười đến mức Phi Diễm không hiểu nổi. “Nói cho ngươi, trẫm yêu Dĩnh nhi, trẫm yêu hắn người trong thiên hạ có thể quản sao, trẫm thích ai còn
phải được người khác đồng ý sao, xen vào việc của người khác! Danh tiếng của trẫm vốn đã không tốt, trẫm sẽ quan tâm hậu thế tôn vinh hay nhục
mạ trẫm sao. Sĩ diện chỉ khổ thân.” Đoan Mộc Thanh Lam không thèm để ý
chút nào, cái hắn lưu ý nhất là có người dám đả thương lão bà của mình,
hiện tại hắn rất tức giận, hắn muốn giết chết Phi Nhiễm để làm dịu phẫn
nộ trong lòng. Đoan Mộc Dĩnh cầm Trảm Nguyệt đao, hắn muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam đối phó với Phi Nhiễm.
Trảm Nguyệt đao cùng Huyết Hồn
kiếm phát