
sinh cộng minh, thân kiếm hiện lên hồng quang, phảng phất có
một vị nữ tử như thiên thần đứng ở phía sau Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh, ánh mắt như băng ngàn năm bao quát Phi Nhiễm, khiến linh hồn
của Phi Nhiễm đông lại. Trong tay nàng là một trường thương, một thân
chiến giáp kim sắc sáng quắc tỏa ánh sáng, “Tiểu nhân cuồng vọng, ngươi
muốn hại tử tôn Đoan Mộc gia của ta, bây giờ ta sẽ lấy tính mệnh ngươi.”
Linh hồn của Hiếu hiền hoàng hậu xuất hiện, Phi Nhiễm sợ đến run rẩy, nữ
nhân này là thiên thần sao, uy hiếp cường liệt khiến tâm kẻ khác sợ hãi. “Ta đã được phong làm chiến thần, ngươi là người phương nào, giả truyền thiên ý, mưu toan hại chết hài nhi nhà của ta.” Hiếu hiền hoàng hậu giơ trường thường hướng Phi Nhiễm.
“Thỉnh lưu lại tính mạng của hắn!” Kỳ Duyên xuất hiện, hắn quỳ trên mặt đất, hướng Hiếu hiền hoàng hậu khẩn cầu khoan dung.
“Vì sao ngăn cản ta.” Hiếu hiền hoàng hậu nói.
“Mệnh hắn chưa đến lúc tuyệt, người xử tử hắn sẽ phạm luật trời. Chắc chắn
sau này hắn sẽ thê thảm không gì sánh được, người hà tất phải vì hắn mà
phá luật.”
“Giả truyền thần ý đã phạm tội, còn muốn hại bao nhiêu người nữa!”
“Số phận của hắn đã định, hắn sẽ bị xử tử. Thần không bao giờ nhúng tay vào chuyện nhân gian, tất cả đều là tự làm tự chịu, người không cần vì hắn
mà làm thế.”
“Hừ!” Hiếu hiền hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, thu hồi trường thương, bóng dáng chậm rãi tiêu thất tại giàn hoa tử đằng, “Lần
sau còn muốn giả truyền ý chỉ nhằm tổn thương hài nhi của ta, ta sẽ
không buông tha ngươi.”
Kỳ Duyên đứng lên liếc mắt nhìn Phi
Nhiễm, Đoan Mộc Thanh Lam thu hồi Huyết Hồn kiếm, ôm Đoan Mộc Dĩnh quay
đầu nói với Kỳ Duyên: “Trẫm cùng Dĩnh nhi đi trước một bước, ở đây giao
cho ngươi xử trí.” Trước khi đi Đoan Mộc Thanh Lam còn liếc mắt nhìn Phi Nhiễm, hừ lạnh một tiếng, ôm ái tử của mình tiêu thất dưới giàn hoa tử
đằng. Kỳ Duyên hành lễ với Đoan Mộc Thanh Lam, sau đó quay lại đối mặt
với sư phụ của mình, mười năm không gặp, hình dáng của sư phụ vẫn không
thay đổi. Kỳ Duyên hướng Phi Nhiễm được hành một lễ biểu thị tình thầy
trò, “Sư phụ vẫn khỏe.”
“Ngươi vẫn sống tốt nhỉ, giả mù sa mưa
cầu tình cho ta, có vẻ ngươi là một chính nhân quân tử, ta là một tiểu
nhân vô sỉ, không cần giả bộ trước mặt ta.” Phi Nhiễm cũng không cảm
kích, hắn hận không thể giết Kỳ Duyên, thế nhưng hắn không phải là đối
thủ của Kỳ Duyên. Kỳ Duyên đã luyện thành Tam thập tam thiên có thể cùng thần đối thoại nhắn nhủ, Phi Nhiễm ta đã tu hành đã bao nhiêu năm, còn
không bằng hoàng đế Tề quốc kia, vô cùng nhục nhã!
“Người là sư
phụ của Kỳ Duyên, sao Kỳ Duyên lại giả mù sa mưa vì người cầu tình.” Kỳ
Duyên bất đắc dĩ nói. Sư phụ vẫn đối đãi với mình như thế, từ khi hắn
luyện thành Tam thập tam thiên, sư phụ đã không còn dung nạp được hắn,
kỳ thực Phi Nhiễm đố kị hắn, trong lòng Kỳ Duyên rõ ràng.
“Hừ,
bên ngoài tỏ vẻ là cao nhân, ngươi là dạng người gì ta không rõ sao? Nam nhân trong thiên hạ đều si mê ngươi, ngươi quyến rũ hai vị quốc chủ thế nào ngươi đã quên rồi sao.” Phi Nhiễm đi đến bên người Kỳ Duyên, nói
bên tai Kỳ Duyên rằng, “Giả vờ ngây thơ vô tội là sở trường của ngươi,
sao bây giờ ngươi không quyến rũ quân vương Tề quốc đi, ngươi rất có khả năng đó.”
Kỳ Duyên nheo lại con mắt, liếc nhìn Phi Nhiễm, tâm
tình thật tốt của Kỳ Duyên đã bị Phi Nhiễm phá hủy. Hắn vốn định hướng
Phi Nhiễm vui vẻ nói chuyện, dù sao Phi Nhiễm cũng là thân nhân duy nhất trên đời của Kỳ Duyên, sư phụ của hắn là thân nhân duy nhất của hắn,
thế nhưng lại biến thành cừu nhân. Kỳ Duyên cũng không phải thánh mẫu,
Kỳ Duyên cười lạnh một tiếng, “Đệ tử không quyến rũ đế vương, đệ tử là
sư phụ của lục hoàng tử, Đại Tế Ti của Bạc Nhân, là phụ thân của tả hộ
pháp tướng quân. Vinh quang ngày hôm nay đều là đệ tử nỗ lực đoạt được,
đệ tử không có bò lên giường quân vương để được làm quốc sư.”
Hắn đang cười nhạo Dực Cánh cùng Lưu Đình, Phi Nhiễm nghe thấy cực kỳ tức
giận, Kỳ Duyên cười nhạo con hắn cùng đệ tử đắc ý nhất của hắn. “Ngươi
có tư cách gì mà cười nhạo bọn họ, bọn họ ngồi lên vị trí quốc sư cũng
là do nỗ lực, ngươi ni, ngươi chỉ dựa vào dung mạo của mình!”
“Sư phụ, ngươi quá nhạy cảm. Sao ngươi biết ta không có nỗ lực, không có nỗ lực làm sao thu được thực học, không có bản lĩnh thật sự thì đã bỏ mạng từ lâu, sao có thể sống an bình tự tại như bây giờ. Ha hả a. . . .” Kỳ
Duyên bất đắc dĩ cười lớn, thở dài một tiếng nói: “Tố Vân cung sẽ bị hủy diệt trong tay sư phụ, sắc mặt đố kỵ của sư phụ thực sự rất xấu xí, ha
hả a. . . .”
“Ngươi tên hỗn đản này!” Phi Nhiễm giống như mèo xù
lông, gào khóc, rút ra bảo kiếm bổ về phía Kỳ Duyên, Kỳ Duyên hóa thành
một luồng khói xanh, phiêu tán dưới giàn hoa tử đằng, lưu lại một chuỗi
tiếng cười trào phúng, thanh âm chói tai, chạm vào chỗ đau của Phi
Nhiễm, Phi Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy bảo kiếm chém lung tung lên cây hoa tử đằng. Cây hoa tử đằng giống như có sinh mệnh, kiếm phá
đến đậu, lại khôi phục như lúc ban đầu, nhiều lần bị chém đứt, nó lại
tái sinh, Phi Nhiễ