
là tên của tại hạ.” Đoan Mộc Thanh Lam ôn hòa nói.
“Mộc tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Long Uyên cùng Đoan Mộc Thanh Lam khách
sáo nói, ở phía sau, tử y vệ đã giết hết thích khách, lúc này thi thể bị nhét vào một bên, tử y vệ xuất ra giấy trắng mang theo, lau đi vết máu
trên đao phong, sau đó lồng vào vỏ đao. Bọn họ trân ái bảo đao của mình, chiến đao giống như bằng hữu.
Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh nói
chuyện với nhau, Long Uyên chú ý tới đại kỳ Tề quốc trên mã xa của Đoan
Mộc Thanh Lam, trên lá cờ màu đen có thêu hình Chu Tước màu đỏ, Long
Uyên chưa bao giờ thấy qua cờ của nước nào có màu sắc như thế. Mọi người tung tin vịt là cờ Tề quốc có màu đen bởi vì không quên sự nhắc nhở tổ
tiên Tề quốc, cụ thể là nhắc nhở ai nhắc nhở cái gì cũng không ai rõ
ràng lắm. Binh sĩ Tề quốc cũng vận khôi giáp màu đen, chất phác ngắn
gọn, không có một tia hoa mỹ . Bởi vì Tề quốc tiếc tiền trang trí giáp
sao? Long Uyên nghĩ Tề quốc còn chưa khổ đến mức độ này.
Đoan Mộc Thanh Lam cảm giác kỳ quái, vì sao Long Uyên lại nhìn cờ Tề quốc đến nửa ngày, hắn đang suy nghĩ cái gì?
“Mộc huynh, Uyên nghe nói cờ Tề quốc có màu này là để không quên sự nhắc nhở của tổ tiên, rốt cuộc tổ tiên của Tề quốc nhắc nhở cái gì mà mọi người
đều nói không giống nhau, Uyên muốn biết nguyên do trong đó.” Long Uyên
hỏi. “Mộc huynh có thể nói ta biết được không.”
“Hắc sắc chiến
kỳ, là tổ tiên chúng ta lưu lại , tổ tiên nói đây là cờ chiến thần ban
tặng, tổ tiên nói màu đen là màu sắc sau khi chiến hỏa kết thúc, trang
trọng cao quý, đây là màu sắc khi đã trải qua máu tanh cùng khói lửa,
vậy nên cờ Tề quốc mới có màu đen.” Đoan Mộc Thanh Lam không quên giáo
dục mình tiếp thu từ nhỏ, không nên quên gian khổ của tổ tiên, không nên quên người Tề quốc là tử tôn của chiến thần, chúng ta sinh ra tại nơi
lạnh khủng khiếp, chúng ta bách chiến bách thắng. Nhiệt huyết nam nhi,
không gì cản nổi.
“Nga, hôm nay Uyên mới lý giải được, thụ giáo.” Long Uyên gật đầu, nhiệt huyết nam nhi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Binh sĩ Tề quốc dũng mãnh, bọn họ tin tưởng vững chắc bọn họ là
hài tử của chiến thần, bọn họ bách chiến bách thắng. Loại tín niệm này
chống đỡ bọn họ, binh sĩ Tề quốc ngoan lệ kiên cường, khiến kẻ khác mơ
ước mà khiếp sợ.
Đoan Mộc Dĩnh cùng Dạ Dương nói chuyện với nhàu, hai người tựa như bằng hữu nhiều năm không gặp, vô cùng thân thiết. Thế là hai người kia ghen tị, vị chua bốc lên. Long Uyên mất hứng nói với
Đoan Mộc Thanh Lam: “Dĩnh nhi nhà ngươi dính lấy Dạ Dương nhà ta, Uyên
rất mất hứng.”
“Dạ Dương nhà ngươi trêu chọc Dĩnh nhi nhà ta trước.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Hai người liếc nhau, song song nói: “Xem chừng người của ngươi.” Nói xong
hai người nhìn nhau cười, đi tới bên người Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh,
kéo lão bà của mình qua, bốn người lên xe ngựa, tử y vệ cùng thị vệ của
Long Uyên hộ tống bọn họ, hướng Tề quốc xuất phát.
Trên đường bốn người buồn chán ngồi cùng một chỗ bắt chuyện, Đoan Mộc Thanh Lam phát
hiện Dạ Dương là một người văn võ song toàn, ngẫm lại cũng đúng, kiếp
trước Dĩnh nhi được hắn dạy dỗ mà, Dạ Dương cũng là nhân tài, nên được
sở dụng, chỉ cần hắn không dính lấy Dĩnh nhi thì tốt rồi. Đoàn người
Đoan Mộc Thanh Lam bị thích khách ngăn chặn không ít lần, những thích
khách này đều trở thành đối tượng để tử y vệ huấn luyện, lúc tử y vệ
nghỉ ngơi, xuất ra thạch khí để mài đao, mài một vài lần. Long Uyên hiếu kỳ hỏi: “Vì sao các ngươi hay mài đao như thế.”
Một tử y vệ nghiêm nghị nói, “Nếu đao không sắc bén, làm sao giết địch.”
“Đúng vậy, nếu không mài, đao phong rỉ sắt sao có thể giết địch.” Long Uyên
thấy tử y vệ nghiêm nghị mà kính phục, nguyên nhân chính là như vậy, Tề
quốc mới có thể mở ra một quốc gia ở phương Tây. Tuy rằng ở nơi đó lạnh
khủng khiếp, cũng sừng sững không ngã.
Dạ Dương từng đến Tề quốc ở một thời gian, hắn cũng lý giải một số phong tục của Tề quốc, thấy Long Uyên hiếu kỳ như vậy nhưng không thể trách. Long Uyên đến Tề quốc không nhiều lắm, thấy hành vi của tử y vệ cũng khó tránh khỏi tò mò. Dạ Dương kéo Long Uyên qua, đi tới một bên nhỏ giọng nói: “Phụ tử này kỳ thực là Tề quốc quốc chủ và Hiếu thân vương. Ngươi xem mã xa của bọn họ treo
cờ, đồ dùng đều là hoàng thất, thị vệ của bọn họ mang áo giáp tử sắc, áo giáp tử sắc chỉ có tử y vệ dưới quyền hoàng thượng mới mặc.”
“Đúng vậy, ta cũng thấy họ không giống như quý tộc bình thường, nguyên lai là hoàng thượng cùng thân vương.” Long Uyên nói, liếc mắt nhìn Đoan Mộc
Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, bọn họ không coi ai ra gì khanh khanh ta
ta, thực sự là vừa đố kỵ vừa ước ao. Không đúng, bọn họ không phải thân
sinh phụ tử sao! “Bọn họ là thân sinh phụ tử a, bọn họ. . . Bọn họ. . .”
“Ngươi muốn nói bọn họ là loạn luân a, kỳ thực lúc đầu ta cũng không thích
ứng, thế nhưng đây cũng là chuyện của nhà khác, hoàng đế này danh tiếng
không tốt, sát nhân như ma, cung biến giết bao nhiêu người, còn có Dương thị bộ tộc đã chết vài trăm người, cung đình của hắn không có tiên tri. Để an toàn chúng ta chính không cần lo việ