
có thể lấy hay bỏ a, lại khò khè ngủ say, nam nhân sao,
ngáy ngủ là chuyện quá bình thường. Nhìn hai người ngủ say, son phấn
Vương gia lưỡng lự, quên đi, đầu tiên là người dễ nhìn hơn a. Dễ nhìn,
bản vương tới!
“Ba!” “! Đương!” Long Uyên cùng Dạ Dương ngồi dậy, trở mình xuống giường, đá son phấn Vương gia ngã trên mặt đất.
“Uyên, ngươi hạ mê dược thật lợi hại.” Dạ Dương khen, vừa thiếu chút nữa bị thân.
“Tất nhiên, không có thứ này bảo hộ, sao Uyên tự tin đùa như thế.” Long Uyên chớp mắt với Dạ Dương, “Dương Dương cũng không thưởng cho Uyên một
chút.”
“Ngươi muốn ta buồn nôn chết sao!” Dạ Dương thực sự chịu
không nổi, sao mình lại cùng hắn một chỗ chứ. Dạ Dương lấy gối bỏ vào
lòng son phấn Vương gia, lại lấy bút trang điểm trên bàn, vẽ một con rùa trên mặt Vương gia. Thật sống động! Long Uyên buồn cười, Dạ Dương nhiều tuổi như vậy, còn có thể hành động như hài đồng, thật thú vị.
“Chúng ta đi thôi.” Long Uyên kéo Dạ Dương ly khai, son phấn Vương gia nằm
trên mặt đất, ôm một cái gối, ngủ phi thường say. . . .
Đoan Mộc
Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam ra khỏi khẩu quan, tiến nhập phạm vi Tề
quốc, trong lòng kiên định hơn, Đoan Mộc Dĩnh cũng vì Dạ Dương và Long
Uyên mà mặc niệm một chút, “Thần a, thỉnh phù hộ vị son phấn Vương gia
kia không có thành đầu heo.” Đoan Mộc Dĩnh cầu khẩn. Đoan Mộc Thanh Lam
nhìn có chút hả hê, trở lại Tề quốc, ta lại quay về làm hoàng đế, cuộc
lữ hành sắp sửa kết thúc.
Một trận tiếng vó ngựa vang lên, Đoan
Mộc Dĩnh xốc lên màn xe, đoàn người Dạ Dương cùng Long Uyên đuổi theo mã xa của họ, Dạ Dương cười nói: “Thiếu niên, ngươi thực sự không phải là
bạn chí cốt, để tiên sinh ở lại nơi hổ lang, thiếu chút nữa tiên sinh bị ăn.”
“Tiên sinh, người là danh sĩ, đại công vô tư, Dĩnh nhi cho
ngài một cơ hội biểu hiện lòng tốt, sao ngài lại oán giận ta.” Đoan Mộc
Dĩnh bướng bỉnh cười, tròng mắt loạn chuyển, động tác sao mà tương tự
Bình nhi. Dạ Dương ngốc lăng một chút, lập tức khôi phục như lúc ban
đầu, Bình nhi của hắn đã đã chết, thân thể hóa thành bạch cốt, huyết
nhục dung nhập đại địa.
“Ngươi đúng là phôi tiểu hài tử!” Dạ Dương lắc đầu cười nói.
Dọc theo đường đi nói một chút cười cười, cũng không cảm thấy đường gồ ghề
xóc nảy. Trước mặt là lãnh thổ Tề quốc, tuy rằng thổ địa cằn cỗi, cũng
được xuân ý dạt dào phủ thêm lục sắc, nông dân hồi hương trồng trọt,
quần áo bọn họ có một chút mụn vá, mặc dù không rách, cũng hết sức bần
hàn. Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở trên xe ngựa, nhìn nông dân canh tác,
trong lòng cũng sinh xấu hổ, thân là một người quốc chủ nhưng để cuộc
sống của con dân mình như vậy, chính mình mỗi ngày cẩm y ngọc thực, mặc
dù cuộc sống của quan viên thua Lương quốc xa hoa, nhưng còn hơn nhưng
nông dân này gấp trăm lần.
“Hừ! Trở lại Cẩm Vân thành, trẫm muốn
văn võ bá quan hoàng thân quốc thích cùng trẫm cũng tham gia trồng trọt
như nông dân, bọn họ dám phản đối thì trẫm dùng người hiền sĩ tài ba
ngoại quốc, trẫm thấy bọn hắn cần hảo hảo hoạt động.” Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ các đại thần kia, nếu không thể đưa ra sách lược để quốc gia phú
cường, suốt ngày muốn bảo trụ quan chức, thì ta cần trừng trị một chút.
“Phụ hoàng, làm ruộng không thành vấn đề, nhưng hoàng phi cung nữ thái giám
trong cung cũng phải làm ruộng sao?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi, hình như hoàng
đế muốn dẫn đầu, đi làm ruộng, như vậy sẽ khiến người khác tin phục.
“Đúng vậy, sau này trẫm hồi cung, tại vùng ngoại ô tự mình khai khẩn một khối thổ địa, trẫm đi đầu làm ruộng.” Đoan Mộc Thanh Lam cười nói, “Trẫm
mang cho thái tử, lão nhị lão ngũ còn có Dĩnh nhi, chúng ta thử một chút khổ cực của nông dân.”
Hoàng đế đôi khi tùy hứng động kinh, nhớ
tới làm cái gì, mặt Đoan Mộc Dĩnh kéo xuống, hắn suy nghĩ một chút mình
mặc trang phục nông dân sẽ là hình dạng gì a, ai, Đoan Mộc Dĩnh thở dài
một hơi. Thân là đại thần Tề quốc, cũng không ai dám đảm đương a.
Đoan Mộc Dư phụng mệnh về hoàng cung Tề quốc trước, bọn họ ngày đêm bôn ba,
cuối cùng Đoan Mộc Dư cùng Sỏa Căn và sư phụ đã đến nơi, ở đây mới là
nhà của mình, thân là chất tử tại Vệ quốc, Đoan Mộc Dư không nghĩ tới
mình còn sống trở về. Tòa cung điện này vẫn như vậy, chỉ là người cũ đã
chết nay đổi người mới.
Đoan Mộc Phi đã sớm nhận được tin tức,
liền ra nghênh tiếp. Lòng Đoan Mộc Phi tràn đầy vui mừng, hắn không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy đệ đệ của mình, nhị đệ còn sống, chính là
người tóc bạc như thiên tiên này, mỉm cười ôn hòa với mình, hai mắt rưng rưng lệ, “Hoàng huynh.”
Một tiếng hoàng huynh khiến vành mắt
Đoan Mộc Phi đỏ lên, Đoan Mộc Phi kích động ôm huynh đệ của mình, “Nhị
đệ, ngươi còn sống, thật tốt quá, ta nghĩ ngươi đã chết, ta hận không
thể phát binh san bằng Vệ quốc, giết chết Vệ cẩu báo thù cho ngươi.”
“Mệnh ta rất lớn, không chết được.” Đoan Mộc Dư sát sát nước mắt nói.
“Thật tốt quá, ta đã sai người thông tri Quý quý phi nương nương cùng Ngũ đệ, lát nữa bọn họ thấy ngươi, sẽ bạo phát mà khóc liên tục ấy chứ.” Đoan
Mộc Phi đưa đệ đệ mình đi vào cung điện, Sỏa Căn ngu ngơ nắm tay áo Đoan Mộc Dư, bạch