
ười tươi như hoa.
“Đi, đến Cát Tường cung, chúng ta hảo hảo trò chuyện.” Quý quý phi bắt chuyện Đoan Mộc Phi cùng
Đoan Mộc Dư, một đoàn người quay về Cát Tương cung. Sớm có cung nhân
chuẩn bị trà bánh, cũng có cung phi nghe nói Đoan Mộc Dư sống hồi cung,
đều tới Cát Tường cung vấn an, Cát Tường cung tràn ngập tiếng cười, náo
nhiệt phi phàm.
Chẳng được bao lâu, lão ngũ Đoan Mộc Tuyết tới,
huynh đệ gặp mặt ôm đầu khóc rống một hồi, có Đoan Mộc Tuyết, lại càng
thêm náo nhiệt, dùng qua cơm tối, nói một chút, Quý quý phi cũng mệt
mỏi, thế là mọi người đều tự tán đi, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sỏa Căn chết sống không ngủ một mình, ôm chặt Đoan Mộc Dư, “Ta muốn ngủ cùng ca ca!”
Từ khi Sỏa Căn được Đoan Mộc Dư cứu lên, Đoan Mộc Dư luôn giúp hắn trị
độc. Lúc Sỏa Căn mở mắt, hắn liền nhận định Đoan Mộc Dư là ca ca của
hắn, mỗi ngày đi theo Đoan Mộc Dư, rõ ràng lớn hơn Đoan Mộc Dư, nhưng
giống như một hài tử muốn Đoan Mộc Dư chiếu cố, hơn nữa còn muốn ngủ
cùng Đoan Mộc Dư, tắm rửa thay quần áo đều phải Đoan Mộc Dư hỗ trợ, nếu
không hắn khóc nháo không chịu ăn cơm uống dược, Đoan Mộc Dư tính tình
lại tốt, tuy lúc đầu cũng chịu không nổi Sỏa Căn dính sát như thế, nhưng sau này đã chậm rãi thích ứng.
Đoan Mộc Dư không cho Sỏa Căn ngủ cùng, hắn liền ôm gối ngồi yên không chịu ngủ, thương cảm hề hề nhìn
Đoan Mộc Dư, “Ca ca không thích ta sao?” Ngữ khí thương cảm chỉ thiếu
khóc rống lên. Bọn thái giám không biết làm thế nào, bọn họ cùng nhau
nhìn về phía Đoan Mộc Dư chờ chủ tử lên tiếng.
“Các ngươi không
cần quan tâm đến hắn, nghỉ ngơi đi, ở đây có bản vương.” Đoan Mộc Dư thở dài một tiếng, mình tự mang về phiền toái. Nghĩ đến mỗi lần Sỏa Căn bám dính mình, khiến mình không biết làm sao, bạch phát ma y sẽ nhìn có
chút hả hê chê cười hắn, “Ngươi xem, ngươi gây phiền phức cho ta, ngươi
cũng bị báo ứng, tự mình mang về một phiền toái lớn. Ha ha ha. . . .”
Đoan Mộc Dư đành gọi Sỏa Căn ngủ cùng, Sỏa Căn hồ hồ nở nụ cười, rất
nghe lời bò lên trên sàng, ngoan ngoãn chui vào chăn. “Ca ca ngủ ngon.”
“Tốt, ca ca tắt đèn, chờ một chút.” Đoan Mộc Dư thổi tắt ngọn đèn, nằm ở trên giường, ngủ bên cạnh Sỏa Căn, Sỏa Căn nắm tay Đoan Mộc Dư, nhắm mắt
lại, lập tức tiến nhập mộng đẹp. Đoan Mộc Dư lăn qua lăn lại một ngày
đêm đã sớm mệt mỏi, nằm một hồi cũng ngủ say.
Sỏa Căn giật giật
tay, Đoan Mộc Dư không có phản ứng, Sỏa Căn thu hồi dáng tươi cười ngu
ngốc, con mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Đoan Mộc Dư, dung mạo mỹ lệ đang
ngủ say làm hắn mê đắm. Sỏa Căn nhẹ tay chạm đến làn da trắng của Đoan
Mộc Dư, xúc cảm mềm mại làm hắn nhớ tới một người khác. Một người cũng
mỹ lệ dị thường, cũng có làn da trắng như vậy, dáng tươi cười mờ ảo như
tiên, nhưng dụng tâm hung ác như rắn rết. Sỏa Căn vuốt ve đôi môi của
Đoan Mộc Dư, hắn muốn hôn lên đôi môi này, lại sợ Đoan Mộc Dư giật mình
tỉnh giấc. Sỏa Căn bắt tay khoát lên trên lưng Đoan Mộc Dư, để Đoan Mộc
Dư rơi vào ôm ấp của mình. Trong lòng Sỏa Căn mĩ mãn không gì sánh được, người này là của ta, hắn là của ta.
P.s: Hồng Môn Yến
Hồng Môn Yến có cả một điển tích khá dài, nhưng tóm lại là ám chỉ một bữa
tiệc lành ít dữ nhiều, muốn thoát ra được thì phải có mưu kế và may
mắn,… Mã xa của Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh đã đến Cẩm Vân thành, dọc
theo đường đi bôn ba lao lực hôm nay cũng về tới nhà, hai người thở dài
một hơi. Dạ Dương cùng Long Uyên ở lại chiêu hiền quán, Đoan Mộc Phi dẫn đầu văn võ bá quan ra ngoài cung nghênh tiếp bọn họ, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam bôn ba ngày dài, gầy đi một vòng, nhưng rất có tinh
thần.
Đoan Mộc Thanh Lam tiếp thu nghênh tiếp của văn võ bá quan, vừa vào cung lập tức gọi thừa tướng và Thành thân vương tới thương
lượng quốc sự. Thời gian bọn họ đi ra ngoài, thái tử thay thế quân vương xử lý triều chính, hiện tại hoàng thượng đã trở về, Đoan Mộc Phi thoát
khỏi đống tấu chương nặng nề, thế là hắn đi tới chỗ đệ đệ mình nói
chuyện.
“Lâu không gặp, lục đệ đã cao lên một chút.” Đoan Mộc Phi sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, cười ha hả.
“Dĩnh nhi cao lên? Dĩnh nhi không có thấy a.” Đoan Mộc Dĩnh lập tức quay đầu
hỏi thái giám Thập Lục và cung nữ Thúy Trúc, “Bản vương cao lên sao?”
“. . .” Thập Lục và Thúy Trúc rất muốn nói người không hề thay đổi, thế
nhưng lại không dám nói, Thập Lục vốn khôn khéo, lập tức nói, “Trước lúc điện hạ rời đi, đã từng đo chiều cao, nô tài còn khắc lại cho người một ký hiệu trên thân cây tại Phi Oánh cung, bây giờ người có thể xem thử. “
“Đúng vậy, ta phải đi xem, nhìn ta đến tột cùng là có cao thêm không.” Đoan
Mộc Dĩnh dắt con khuyển Trung Thành màu đỏ siêu cấp lớn, nói với Đoan
Mộc Phi, “Thái tử ca ca cùng đi nhìn Dĩnh nhi có cao thêm không a.”
“Được.” Đoan Mộc Phi cười tủm tỉm, huynh đệ hai người cùng cung nữ thái giám đi kiểm chứng.
Một hồi sau, Đoan Mộc Phi cười ha hả, Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi, dắt Khuynh
Thành đi, không hài lòng, nhỏ giọng bất mãn, “Cười cái gì cười, không
phải là không thay đổi thôi sao, một thời gian nữa ta có khả năng là một nam nhân cao lớn.”
“Đúng đúng đúng, Dĩnh