
trong lòng Đoan Mộc Dĩnh buồn cười, Tiêu Thanh Phong, nhị
ca ta sẽ “ôn nhu” xử lý vết thương cho ngươi.
“Phụ hoàng người
này không phải người tốt, lúc hắn phát hiện nhi thần nhìn thấy hắn thả
bồ câu đưa tin, hắn xác thực muốn giết chết nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh nói với Đoan Mộc Thanh Lam.
“Tiểu tử thối, trẫm muốn nhìn ngươi có
khả năng làm ra chuyện gì.” Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy tấu chương vừa
định phê duyệt, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng động lớn nháo, một tử y vệ vội vã tiến tới, người này vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam liền hô:
“Bệ hạ, việc lớn, không tốt!” “Xảy ra chuyện gì!” Đoan Mộc Thanh Lam cau mày, thực sự là chuyện này chưa kết thúc chuyện khác đã tới.
“Thần nhận được mật báo, Vệ quốc phái người giả dạng làm thương nhân, bỏ một
số tiền lớn mua chuộc các bộ tộc phương Bắc, Ma Dung bộ tộc đi đầu liên
hợp người các bộ tộc, tụ tập mười vạn nhân mã tuyên bố san bằng Tề quốc
chúng ta, Bạc Nhân bộ tộc cùng tướng sĩ biên quan đã sẵn sàng đón quân
địch. Tấn quốc quốc chủ nghe lời tiên tri, đột nhiên hạ lệnh, muốn son
phấn Vương gia – Tiêu Tuấn Lương thống lĩnh tám vạn nhân mã, hai mặt
công kích Tề quốc chúng ta.” Thám tử nói.
Nghe xong thám tử báo
cáo quân tình, toàn bộ tâm tình tốt của Đoan Mộc Thanh Lam đều biến mất. Hắn vỗ án, hạ lệnh, “Người đâu truyền thừa tướng, Thành thân vương,
Trầm Thanh Dung, thái tử, Diêu Thánh, Dạ Dương, Long Uyên, Nhân thân
vương, Kính thân vương cấp tốc tới gặp trẫm.”
Đoan Mộc Dĩnh cũng
nhíu chặt lông mày, lợi dụng biệt quốc hai mặt công kích Tề quốc, cái
này Phi Nhiễm thật là có bản lĩnh. Đoan Mộc Dĩnh sai người lấy địa đồ
mình vẽ ra, để bọn họ nghiên cứu kế hoạch tác chiến. Đoan Mộc Thanh Lam
cùng Đoan Mộc Dĩnh đứng ở trước địa đồ, tự mình suy nghĩ cách tiêu diệt
đối phương.
Không lâu sau, thừa tướng thái tử và những người liên quan vội vã tới rồi, bọn họ biết có đại sự xảy ra. Mọi người hướng
Hoàng thượng hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam phất ống tay áo, “Không phải
trên triều, lễ nghi nhiều như vậy làm gì.”
“Bệ hạ vội vã chiêu thần tới, có sự tình gì khẩn cấp.” Thừa tướng nói đầu tiên.
“Quân chủ và tiên tri Vệ quốc hướng Tề quốc chúng ta khiêu chiến, bọn họ bỏ
một số tiền lớn mua chuộc các bộ tộc phương Bắc, điều mười vạn binh mã
tiếp cận, xúi giục Tấn quốc phát binh đánh tề quốc, chúng ta bị tiến
công từ hai mặt, bọn họ ngồi đó ngư ông đắc lợi.” Đoan Mộc Thanh Lam hừ
lạnh một tiếng, tính toán binh mã trong tay mình, chiến tranh cần tiêu
hao rất nhiều vật tư.
“Thần cho rằng hiện nay ngân lượng trong
quốc khố Tề quốc không đủ để chống đỡ chiến tranh trường kì, bách tính
nghèo khó, nếu tăng thêm thuế má, chắc chắn người người oán trách.” Thừa tướng tỉ mỉ tính toán một chút, sau đó mở miệng nói.
“Chuyện
ngân lượng, ngày mai lâm triều, văn võ bá quan, nhất là những kẻ ăn hối
lộ, thì giao bạc ra mà chuộc tội, nếu không trẫm biếm vào thiên lao,
trẫm dưỡng phì bọn họ chính là vì lúc này.” Đoan Mộc Thanh Lam nói xong, lấy trong người ra một danh sách, giao cho thừa tướng.
Thừa
tướng tiếp nhận danh sách nhìn kỹ, bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, trên
đó đều ghi chi tiết quan viên nào ăn hối lộ, nhân bao nhiêu bạc, vật
phẩm tài bảo, thừa tướng thất kinh sát sát mồ hôi lạnh. Hắn ngẩng đầu
cẩn cẩn dực dực nhìn sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam, sắc mặt hoàng đế bình
thường, tựa như hắn đang nói đến việc nhỏ, không nhanh không chậm nói,
“Những quan viên giao ra, miễn trừ tử tội, phạt bọn họ tới vùng ngoại ô
khai hoang làm ruộng nửa năm, để bọn họ chịu chút khổ cực của trăm họ.
Nếu không giao ra, xét nhà, xử trảm!”
“Thần tuân chỉ.” Thừa tướng tiếp tục lau mồ hôi, chuyện này ta phải đi đến từng quan viên, nhưng
danh sách này rất dài, nhất định mệt đến chết, trong lòng thừa tướng
mắng những quan viên này một vạn lần, thừa tướng thu danh sách xin cáo
lui trước. Những người còn lại, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, Đoan Mộc
Thanh Lam thật lợi hại, những quan viên này cẩn thận như thế, trách
không được hắn đã định trước chiến tranh, xem ra làm việc cho hắn, phải
làm việc thành thật, ít động tâm là tốt nhất.
“Các vị ái khanh,
trận này nên đánh thế nào, làm sao đánh, mỗi người phát biểu ý kiến của
mình xem.” Đoan Mộc Thanh Lam vẻ mặt ôn hoà hỏi.
“Thần cho rằng
thực lực của Tề quốc không đủ để chống đỡ thời quá gian dài, phải đánh
nhanh thắng nhanh.” Diêu Thánh suy nghĩ một chút, nói rằng: “Trang bị
của quân đội Tề quốc, thần nhìn một chút, chiến mã cùng binh sĩ đều là
nhờ trọng giáp bảo hộ, thần cho rằng nếu muốn sử dụng chiến mã hiệu quả
hơn, phải phụ trọng.”
“Làm sao phụ trọng?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, “Sauk hi phụ trọng sau thì làm sao nhanh chóng dành được thắng lợi?”
“Thần biết cách phụ trọng cho chiến mã và binh sĩ, làm một số áo giáp vũ khí
nhẹ nhàng. Còn về chiến tranh, đánh như thế nào, phải thỉnh giáo các vị
tướng quân.” Diêu Thánh nói.
“Nhi thần cho rằng man tộc phương Bắc dễ dàng tiêu diệt.” Đoan Mộc Dĩnh tự tin nói.
“Nga, Dĩnh nhi có cao kiến gì, nói mọi người nghe một chút.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Con đường thông th