80s toys - Atari. I still have
Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327102

Bình chọn: 7.5.00/10/710 lượt.

ìn như vậy. Trầm Luyện cúi

đầu, cũng không nói thích cũng không nói không thích, lúc này rất nhiều

dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, Hoa đào Vương gia cướp dâu!

“Không nói là thừa nhận, ngươi thích ta, vậy ta đây không khách khí!” Đoan Mộc Tuyết thúc mã vọt tới, vươn một tay bắt lấy Trầm Luyện, ôm vào trong lòng, vô cùng kiên định. Hôm nay, Trầm Luyện một thân y phục đỏ

thẫm cùng hắn vô cùng tương xứng, vừa lúc thích hợp chúc mừng chúng ta

bỏ trốn. “Hôm nay bản vương cướp dâu, các ngươi trở lại nói cho Trầm đại tướng quân, Trầm Luyện ta mang đi!”

Nói xong Đoan Mộc Tuyết thúc mã chạy như bay, Trầm Luyện vẻ mặt đỏ

bừng, nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc, hắn ôm lấy thắt lưng Đoan

Mộc Tuyết, nhẹ giọng nói rằng: “Hoa đào Vương gia hôm nay thật uy vũ.”

Trầm Luyện cũng biết xấu hổ, Đoan Mộc Tuyết cười ha ha, càng thêm

tinh thần thúc mã chạy như bay: “Chúng ta đi tìm ta hoàng thúc – Thành

thân vương, chờ đánh xong Tấn quốc, khi đó ván đã đóng thuyền, ta xem

phụ hoàng ta cùng cha ngươi có thể làm gì, ta thông minh a.”

“. . .” Thực sự là quá ngu ngốc, bất quá ta cũng ngu ngốc, trong lòng Trầm Luyện cảm thấy vui vẻ, tự mình cười ngớ ngẩn.

P.s: Dịch đoạn thơ (1)

Nư­ớc trôi đông không về tây nữa

Hoa lìa cành thẹn với rừng x­ưa

Dây tơ hồng vô tình

Mặc gió lay nghiêng ngả

Xui chi cành nữ la

Mải bên nhau quấn quýt

Cây cỏ còn tình chung

Sao con ng­ười lại không

Đừng cuốn chiếc chiếu long

Nhện giăng chẳng bận lòng

Ghìn giữ gối hổ phách

Hẹn trong mộng t­ương phùng.

Bát nư­ớc đổ hớt sao cho trọn

Ng­ười đi rồi không dễ hồi tâm

Từ xưa đắc ý không phụ nghĩa

Thanh Lăng trần thế có bao lần.

Trầm Thanh Dung nghe nói nhi tử cùng Hoa đào Vương gia chạy trốn, Hoa đào Vương gia cướp dâu trên đường, toàn bộ mặt mũi của Trầm Thanh Dung

đều mất hết, hắn vội vã tiến cung, hỏi hoàng thượng chuyện này là thế

nào, dù sao hắn cũng muốn tìm biện pháp giải quyết. Đoan Mộc Thanh Lam

cầm trong tay thư Đoan Mộc Tuyết lưu lại, trong thư viết, hắn coi trọng

Trầm Luyện, hắn muốn cùng Trầm Luyện cùng một chỗ, cuối cùng nói chúng

ta bỏ trốn. . . Đoan Mộc Thanh Lam tức giận đi qua đi lại tại Trữ thái

điện, lần này thật mất mặt, nhi tử của mình cướp tân lang, nghe thật

hoang đường. Mọi người đều là cướp tân nương, Đoan Mộc Tuyết lại cướp

tân lang, cướp chính oan gia đối đầu của mình, vốn dĩ hai người bọn họ

là đối thủ một mất một còn cơ mà?

“Phụ hoàng, người cứ đi tới đi lui không

bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lo lắng cũng vô dụng.” Đoan Mộc Dĩnh khuyên giải Đoan Mộc Thanh Lam, vốn dĩ từ trước đến nay Ngũ ca đều là

muốn làm gì thì làm như thế này, “Như vậy đi, không bằng ngươi đem nữ

nhi đó gả cho một người có chức tước , bồi thường cho gia đình nàng tốt

nhất. Thánh chỉ của ngươi ai dám bất tuân!”

“Cũng chỉ có như vậy, lão ngũ làm việc chưa bao giờ xem xét hậu quả,

còn để phụ thân thu thập cục diện rối rắm cho hắn, đúng là đứa con bất

hiếu!” Đoan Mộc Thanh Lam thật không muốn sinh đứa con này ra, từ nhỏ

đến lớn, hắn gây chuyện biết bao nhiêu lần rồi a!

Trầm Thanh Dung vào trong cung cáo trạng, Đoan Mộc Thanh Lam thoải

mái khuyên nhủ Trầm Thanh Dung, đồng thời hứa hẹn chờ Đoan Mộc Tuyết trở về, bắt hai hài tử đó nhận lỗi với hắn. Đoan Mộc Thanh Lam thuận tiện

oán giận mặt mũi của mình đều bị tiểu tử này làm mất hết, Đoan Mộc Thanh Lam nói rất nhiều, kể ra Đoan Mộc Tuyết đã làm biết bao nhiêu việc

khiến hắn tức giận. Trầm Thanh Dung bỗng nhiên đồng tình với Đoan Mộc

Thanh Lam, phải nuôi dưỡng một tuyệt thế kỳ tài chuyên gây rắc rối, gây chuyện mất mặt xấu hổ, nghĩ thầm Đoan Mộc Thanh Lam so với mình còn

thảm hơn, từ lúc Đoan Mộc Tuyết không chịu chăm chỉ học hành, mỗi ngày

sống phóng túng, mặt mũi của Đoan Mộc Thanh Lam đã không còn một chút.

May mà danh tiếng của nhi tử ta không có mục nát như hắn, vẫn là nhi tử

của ta tốt nhất. Trầm Thanh Dung liền quên chuyện bình thường hai tiểu

tử này luôn gây rắc rối đánh nhau, trong lòng hắn không còn cảm thấy bất hạnh mà là thoải mái.

Đoan Mộc Tuyết cưỡi ngựa đưa Trầm Luyện đi, một đường vội vã, Đoan

Mộc Tuyết không phân biệt phương hướng, đi tới một con đường nhỏ vắng

vẻ, yên tĩnh hầu như không một bóng người.

“Hoa đào Vương gia, ngươi đi đúng đường không?” Trầm Luyện phát hiện

bọn họ càng chạy càng lệch khỏi quỹ đạo, Đoan Mộc Tuyết luôn làm việc

không thể khiến người khác yên tâm.

“Luyện, chúng ta đi đường lớn khả năng bị bắt lại là rất lớn, đi

đường nhỏ an toàn hơn.” Đoan Mộc Tuyết nói, không biết Đoan Mộc Thanh

Lam có bắt bọn họ trở lại không. Đoan Mộc Tuyết suy nghĩ một chút, vị

hoàng đế kia âm tình bất định, cũng có thể thả bọn họ, những vẫn có thể

sẽ sai người bắt bọn họ về. Cẩn thận một chút là hơn!

Trầm Luyện sờ sờ trên người một chút, bọn họ đến biên quan nhưng

không có ngân lượng thì phải làm sao? Trầm Luyện quay đầu lại hỏi Đoan

Mộc Tuyết: “Hoa đào, ngươi có mang bạc không?”

“Bạc, có. . .” Đoan Mộc Tuyết cười ha hả, Trầm Luyện ngươi đừng cho

ta là người ngu ngốc không đáng tin cậy, “Ta mang theo vàng.”

“Nhìn không r