
a, bọn nhỏ, dùng tiên huyết của địch nhân chứng minh các ngươi là huyết mạch của chiến thần a.” Giữa không trung truyền đến tiếng cười khẽ thanh của nữ nhân, chiến sĩ Tề quốc sôi trào, giống như là chuẩn bị cắt tiết gà (câu này không phải ta chém a~), hưng phấn không gì sánh được, hô muôn năm.
Long Uyên nhíu lông mày, hoài nghi nói: “Vị nữ thần chiến tranh kia
có phải là ảo thuật của Đoan Mộc Dĩnh không, để khích lệ chiến sĩ.”
“Quản hắn thật hay giả, ngươi xem sĩ khí tăng vọt, những binh sĩ này
có thể lấy một chọi mười, mười vạn ô hợp đã là cái gì.” Dạ Dương vừa
cười vừa nói, hắn phi thường tự tin, lúc ảo thuật biến mất là lúc bắt
đầu chiến đấu thực sự.
Đoan Mộc Dĩnh vừa nhìn Phi Nhiễm đại bại, trong lòng thả lỏng, ngã về phía sau, Dạ Dương tay mắt lanh lẹ tiếp được thân thể thiếu niên. Đoan
Mộc Dĩnh tiêu hao quá nhiều thể lực nên hôn mê, Long Uyên ôm lấy Đoan
Mộc Dĩnh đưa hắn vào trong doanh trướng nghỉ ngơi.
Chiến tranh mở màn, hồng sắc sóng triều hướng hàng rào phòng ngự, Dạ
Dương điều binh khiển tướng, trong hắc sắc pháo đài vạn tiễn tề phát,
như vũ bão. Binh sĩ Tề quốc chưa từng khí thế như hôm nay, bọn họ tin
tưởng vững chắc mình thực sự là hậu duệ của chiến thần, chiến thần đang
phù hộ bọn họ.
Trình Thu Vũ lo sợ bất an, nghe được tiếng động lớn xôn xao bên ngoài đại trướng, trống trận rung trời, Vệ quốc đang giao chiến với Tề quốc.
Đoan Mộc Dĩnh cùng Phi Nhiễm đánh nhau, sức cùng lực kiệt mà mê man.
Trình Thu Vũ mò mẫm đến ngồi bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, tay thăm dò mọi
nơi, rốt cục mò được Trảm Nguyệt đao bên giường, Trình Thu Vũ nghĩ, vạn
nhất địch nhân vọt đến, hắn còn có một binh khí phòng thân, mắt mình mù, không thể bảo hộ đệ đệ, chí ít không để mang thêm phiền phức, nếu bị
địch nhân khống chế thì tự mình kết thúc. Trình Thu Vũ chặt cầm chặt
Trảm Nguyệt đao, khẩn trương bất an chờ đợi.
Đoan Mộc Thanh Lam thống lĩnh đại quân mai phục tại Hoành Sơn chuẩn
bị cùng Hạng Thiên Khải giao tranh, hắn chưa kịp bày bố thật tốt thì xa
xa thấy một con khoái mã chạy vội mà đến, người trên ngựa vẫn chưa vận
khôi giáp, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn kỹ, là Bạch Yến.
“Hoàng thượng, tiên tri Vệ quốc biết được kế hoạch mai phục của chúng ta, hắn dẫn theo đại lượng nhân mã đánh lén đại doanh.” Bạch Yến thở
hổn hển nhảy xuống ngựa, thanh âm khàn khàn.
“Cái gì, vậy Dĩnh nhi không có việc gì chứ.” Đoan Mộc Thanh Lam lo lắng cho an nguy của Đoan Mộc Dĩnh.
“Thần đi ra viện binh, không biết tình trạng hiện tại.” Bạch Yến nói.
Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn nóng nảy, một người là lo
lắng Đoan Mộc Dĩnh, một người là lo lắng Trình Thu Vũ. “Ngọc Hàn lập tức thống lĩnh tam vạn kỵ binh đánh lén phía sau Phi Nhiễm, trợ giúp đại
doanh. Bất luận là ai diệt trừ Phi Nhiễm, trẫm đều thăng quan cho hắn.”
Đoan Mộc Ngọc Hàn truyền lệnh xuống phía dưới, hắn thống lĩnh tám vạn kỵ binh quay đầu ngựa lại, hướng đại doanh Tề quốc chạy vội đi. Đoan
Mộc Ngọc Hàn lo lắng, Phi Nhiễm nghìn vạn lần không được phá đại doanh,
Trình Thu Vũ nghìn vạn lần không được gặp chuyện không may. Ảo thuật của Phi Nhiễm cao siêu, Dĩnh nhi có thể là đối thủ của hắn sao, vạn nhất
thất bại… Đoan Mộc Ngọc Hàn không khỏi vì lão bà và đệ đệ của mình mà lo lắng.
Vết thương của Phi Nhiễm không sâu, quân y băng bó trị liệu cho hắn,
hắn cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, thở dài một hơi, ngồi xuống nghỉ
ngơi. Phi Nhiễm xem các tướng quân chỉ huy binh sĩ Vệ quốc, hướng hắc
sắc pháo đài điên cuồng tiến công. Binh sĩ Tề quốc canh phòng nghiêm
ngặt tử thủ, binh sĩ Vệ quốc chết trận không ít. Thi thể nằm vương vãi
trên mặt đất, có những binh sĩ Vệ quốc còn không dám lao ra, nhưng bị
tướng quân cưỡng bức xung phong lên trước, Phi Nhiễm không khỏi nhíu
mày.
“Chờ ta nghỉ ngơi một chút, sau đó hướng bọn họ khiêu chiến, giết bọn hắn một phiến giáp không để lại.” Phi Nhiễm nói. Lập tức hắn nhớ tới
Đoan Mộc Dĩnh, không khỏi có chút kiêng kỵ, chẳng lẽ thiếu niên này là
khắc tinh của mình, chuyên môn đối phó với mình. Rõ ràng là đồ tôn, hết
lần này tới lần khác ảo thuật cao hơn, mình thua dưới tay của hắn, nói
ra thật quá khó nghe. Phi Nhiễm nghĩ nên làm sao để hòa nhau một ván.
Dạ Dương cùng Long Uyên thật có thể nói là đẫm máu hăng hái chiến
đấu, đánh lùi từng địch nhân tiến công,, hai người tử thủ phòng tuyến
đợi cứu binh. Nếu như người đối với thần sản sinh tín niệm thực sự, bọn
họ sẽ liều lĩnh vì thần hiến thân. Binh sĩ Tề quốc chính là xuất phát từ vì thần hiến thân mà liều mạng, bọn họ không sợ chết, bọn họ dũng cảm
đối diện địch nhân, tín niệm khiến cho bọn họ kiên định. Dạ Dương nhìn
những chiến sĩ không sợ chết này, trong lòng nhất thời minh bạch dụng ý
của Đoan Mộc Dĩnh, hắn dùng ảo thuật khích lệ những chiến sĩ này, canh
phòng nghiêm ngặt tử thủ đợi cứu viện.
“Người Vệ quốc điên cuồng, chúng ta so với bọn hắn càng điên cuồng
hơn. Đánh bại bọn họ, biểu hiện chúng ta hậu duệ của chiến thần.” Dạ
Dương cao giọng hô. “Vì thần mà chiến!”
Sức mạnh tinh thần có thể cản trở tất cả, binh sĩ Tề quốc dựa vào
tinh lực