
thấy thi thể Phi
Nhiễm bị người khác cắt đầu mang đi, thở dài, trời muốn ta vong! Hạng
Thiên Khải sai người hảo hảo an táng Phi Nhiễm, hiện tại hắn muốn trông
thấy Kỳ Duyên, dù cho Kỳ Duyên dẫn hắn đi vào bẫy hắn cũng không để ý.
“Ngày mai cùng Tề quốc quyết một trận tử chiến, chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Hạng Thiên Khải thì thào lẩm bẩm.
“Bệ hạ, ta cho rằng tiên đoán của tiên tri Phi Nhiễm không thật.” Một vị tướng quân nói.
“Nói một chút chủ ý của ngươi.” Hạng Thiên Khải hỏi.
“Hắn nói đại doanh Tề quốc trống rỗng, hắn dẫn theo mười vạn nhân mã
đánh lén, thế nhưng mười vạn nhân mã toàn bộ hủy ở bên ngoài đại doanh
Tề quốc. Là Tề quốc sớm có chuẩn bị, đại doanh của bọn họ cũng không
trống rỗng.” Vị tướng quân này giương mắt nhìn dáng dấp trầm tư của Hạng Thiên Khải, tựa hồ tin tưởng phán đoán của mình, vì vậy hắn nói tiếp:
“Thần nghĩ bọn họ chia làm hai đường bao vây tiêu diệt chúng ta là thật, nhưng chủ lực của bọn họ ở lại đại doanh, muốn chúng ta đánh lén đại
doanh, tiêu diệt nhân mã của chúng ta.”
“Có chút đạo lý.” Hạng Thiên Khải gật đầu, “Dựa theo ý tứ của ái
khanh, binh lực của bọn họ lưu ở bên ngoài không phải là chủ lực, chúng
ta nên động thủ.”
“Hoàng thượng anh minh, thần kính phục.” Vị tướng quân này không quên khen tặng Hạng Thiên Khải một chút, trong lòng ai cũng sáng tỏ, lần này ba nước liên kết công kích Vệ quốc, quyết tâm yếu chiếm đoạt thổ địa Vệ quốc, thế nhưng làm thần tử, có ai muốn thấy nước mất nhà tan, bọn họ
muốn hợp lại liều mạng.
“Hảo, cùng trẫm thống lĩnh đại quân tiêu diệt Tề quốc.” Hạng Thiên
Khải lại dấy lên mong muốn, hai mắt ảm đạm vô thần của hắn một lần nữa
lòe sáng.
“Thần tuân chỉ.” Tướng quân quỳ một gối xuống đất, bái tạ tín nhiệm của Hạng Thiên Khải.
Võ tướng sôi trào, bọn họ ghé tai nhỏ giọng nói nhỏ, bọn họ thấy
hoàng thượng đặt quyết tâm tin tưởng, binh tướng giao phó bọn họ, trong
lòng âm thầm vui vẻ, nhịn không được tương hỗ ăn mừng. Hạng Thiên Khải
thấy võ tướng ủng hộ quyết định của hắn, mọc lên lòng tin, có thể còn có hi vọng.
Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên thống lĩnh binh mã đứng ở ngoài đại doanh Vệ
quốc, bọn họ quan sát cách bố trí, so với đại doanh Tề quốc mà nói thực
không thể nào kiên cố bằng. Đại doanh của Vệ quốc là do gỗ tạo thành,
dùng lửa sẽ thiêu trụi. Binh sĩ phòng thủ tuần tra cũng không nghiêm
ngặt, lời nói và việc làm thư giãn, cũng không phải là có sĩ khí của
binh sĩ sắp ra trận.
“Hạng Thiên Khải muốn chết, còn muốn mang nhiều người như vậy theo
cùng, thực không phúc hậu.” Hạ Pháp thiêu mi, rất không tiết chế nói.
Hạng Thiên Khải không xứng làm đối thủ của hắn, hắn nghĩ Hạng Thiên Khải giống như sơn dương đợi làm thịt, chờ hắn ăn.
“Bọn họ còn có thể thắng sao.” Kỳ Duyên nói.”Trước kia bởi vì ta tiên đoán Vệ quốc sẽ bị hủy ở trong tay Hạng Thiên Khải, Hạng Thiên Khải
giận dữ trục xuất ta. Bây giờ quốc gia của hắn sắp diệt vong, cuộc chiến này chỉ là sự giãy dụa cuối cùng.”
“Vậy vũ điệu hủy diệt cuối cùng là do ta dẫn dắt a.” Hạ Pháp ngửa mặt lên trời cười một tiếng, cố ý phát sinh thanh âm bén nhọn, khiến binh
sĩ bắt đầu trào phúng người Vệ quốc vô năng. Nhân mã Tề quốc tiếp cận
đại doanh của bọn họ, binh sĩ cũng đã cấp báo cho Hạng Thiên Khải, tiếng cười khiêu khích của Hạ Pháp không dứt bên tai, trong lòng binh lính Vệ quốc nghẹn một cỗ hỏa.
Đại môn quân doanh Vệ quốc chậm rãi mở, Hạng Thiên Khải cùng các
tướng quân mang binh ra ứng chiến. Hạng Thiên Khải chẳng có quy tắc hành quân chiến tranh, con mắt mở lớn nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, người hắn
muốn gặp nhất rốt cục đã xuất hiện trước mắt, buồn cười chính là hiện
tại bọn họ song phương đối địch. Kỳ Duyên vẫn đẹp như vậy, một thân xiêm y Đại tế ti của Bạc Nhân tộc, đôi mắt lam sắc như bầu trời, mái tóc
hoàng sắc theo gió lay động, năm tháng không để lại dấu tích trên dung
nhan của hắn.
“Kỳ Duyên, Kỳ Duyên!” Hạng Thiên Khải thúc mã về phía trước vài bước, hắn lập tức ý thức được đây là chiến trường, hắn thu liễm một chút,
bình tĩnh nói.
“Vệ quốc quốc chủ vẫn luôn luôn khỏe, Kỳ Duyên có lễ.” Kỳ Duyên phi
thường ôn hòa hành một lễ, hắn quan sát Hạng Thiên Khải, Hạng Thiên Khải không hề hăng hái, còn có chút tư thái mệt mỏi.
Đoan Mộc Thanh Lam thu được thắng lợi, Kỳ Duyên cũng thương cảm cho Hạng Thiên Khải.
“Kỳ Duyên, mấy năm nay ngươi thế nào, trẫm rất lo lắng ngươi.” Hạng
Thiên Khải rốt cục nói ra ý niệm của bản thân, trong lòng thống khoái
rất nhiều.
“Kỳ Duyên vẫn khỏe, đa tạ quốc chủ lo lắng.” Kỳ Duyên khách khí nói.
Hạng Thiên Khải nghe được ngữ khí khách khí của Kỳ Duyên, hiểu rõ
chính mình đã trở thành người xa lạ. Hạng Thiên Khải cũng không nói cái
gì nữa, từ lâu bọn họ đã không còn là những thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê
yêu mến nhau, bây giờ bọn họ là nợ nước thù nhà. Hạng Thiên Khải suy
nghĩ một chút, không biết làm sao mở miệng nói với Kỳ Duyên.
“Năm đó đánh đuổi ngươi không phải ý tứ của trẫm, Phi Nhiễm và Dực
Cánh còn có các tiên tri bức bách trẫm hạ quyết định, trẫm rất bất đắc
dĩ.” Hạng Thiên Khải áy náy nói. (^o^ vua kiểu gì)
“