XtGem Forum catalog
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326781

Bình chọn: 9.00/10/678 lượt.

u sang hết khoa Sản thăm rồi, cậu cũng đi đi.”

“Tốt quá, chắc Đổng sư huynh vui lắm.”

“Lại chẳng, nhóc con ba cân ba, anh ấy cười đến không khép nổi miệng. Chủ

nhiệm Phương cũng qua thăm rồi, còn bế cháu nữa.”

Bình thường vị Đổng sư huynh này chăm sóc anh rất chu đáo, giờ anh ấy có con

trai, đương nhiên phải đi thăm, nghĩ vậy Nhiếp Vũ Thịnh dọn dẹp một lát rồi ra

cửa mua một phong bao lì xì, nhét vào đó chút tiền mừng, đi thăm vợ chồng anh

Đổng.

Anh Đổng đang tất bật cho con ăn sữa, bé sơ sinh còn chưa to bằng phích nước,

bọc kín trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ như chiếc bánh bao. Nhiếp Vũ Thịnh

đưa bao lì xì cho anh Đổng, rồi quay sang trò chuyện cùng vợ anh. Vợ anh Đổng

than vãn: “Cậu nhìn xem anh ấy cứ bế con khư khư, như sợ ai cướp mất ấy. Y tá

bảo rồi, ngày đầu tiên sau khi sinh, trẻ ngủ là bình thường, nhưng anh ấy cứ bốn

tiếng lại bón 15ml sữa. Con không tỉnh dậy thì anh ấy cứ làu bàu mãi…”

“Anh muốn con thải hết chất thải trong người ra mà.” Anh Đổng quyệt mồ hôi

trán, “Tiểu Nhiếp, cậu ngồi đi. Cậu nhìn này, con trai cóôi không?”

Nhiếp Vũ Thịnh nhìn gia đình ba người họ hạnh phúc, ngắm đứa trẻ đang say

ngủ, cười nói: “Giống lắm.”

“Hừ, vợ tôi còn nói không giống. Bác sĩ đỡ đẻ vừa bế nó ra, mẹ tôi liền bảo:

‘Đây chắc chắn là con cháu nhà ta rồi, không lẫn vào đâu được, giống hệt con hồi

nhỏ, cứ như một khuôn đúc ra ấy! Nhìn mí mắt này, cái lông mi này…’”

Trong khoảnh khắc ấy, Nhiếp Vũ Thịnh sực nhớ lại lần ông Nhiếp Đông Viễn bế

Tôn Bình, cuối cùng cũng nghĩ ra không ổn ở điểm nào, một ý nghĩ đáng sợ vụt lóe

lên trong đầu anh, như ánh trăng ló ra sau tầng mây đen, xé toang màn đêm u ám

nặng nề. Nhiếp Vũ Thịnh bị suy đoán đáng sợ đó đánh gục, xưa nay anh chưa bao

giờ nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng hôm nay, vào giây phút vừa rồi, anh lại đột

nhiên nghĩ tới. Toàn thân anh run bắn lên, lẩy bẩy đứng dậy. Anh Đổng thấy sắc

mặt anh tái nhợt, hai tay siết lại thành nắm đấm, cả người run rẩy, bèn ngạc

nhiên hỏi: “Tiểu Nhiếp, cậu sao vậy?”

Nhiếp Vũ Thịnh ngơ ngẩn nhìn anh, dường như không biết mình đang làm gì. Anh

Đổng lại hỏi: “Cậu sao thế?” Lúc này anh mới định thần lại, đáp: “Tôi sực nhớ

ra, có bệnh nhân tôi kê nhầm đơn rồi.”

Anh Đổng nghe thấy thế cũng cuống lên: “Ai da, vậy mau đi sửa đi, nhanh

lên!”

Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì thêm nữa, vội vàng ra khỏi khoa Sản. Anh cuống

cuồng chạy đến thang máy, nôn nóng ấn nút đi lên, cuối cùng thang máy cũng đến

nơi. Đứng trong thang máy, anh thấy mỗi phút mỗi giây đều như bị tra tấn. Khó

khăn lắm mới lên đến phòng bệnh khoa Tim, anh vội vội vàng vàng đi tới bên ngoài

phòng bệnh, nhưng rồi lại chần chừ mãi không bước vào.

Đàm Tĩnh không có ở đó, Vương Vũ Linh đang dỗ Tôn Bình ăn cơm, Tôn Bình rất

nghe lời, tự mình cầm thìa xúc cơm. Từ ngoài cửa chỉ nhìn thấy nửa bên mặt nhìn

nghiêng của đứa bé, trông rất giống Đàm Tĩnh. Nhiếp Vũ Thịnh đứng ở cửa một lúc

lâu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể nhớ nổi chồng Đàm Tĩnh trông như thế

nào, rốt cuộc đứa trẻ kia giống ai hơn. Anh đột nhiên cảm thấy mình không còn

dũng khí đến gần đứa trẻ ấy nữa, đành quay ra chỗ y tá. Y tá trực ban thấy anh

cũng rất ngạc nhiên: “Bác sĩ Nhiếp, anh không khỏe à? Sắc mặt anh kém quá, có

phải vết thương bị viêm không?”

Nhiếp Vũ Thịnh nghe thấy giọng nói sượng sùng của mình: “Mẫu máu của bệnh

nhân giường 39 còn không?”

“Chắc còn một mẫu ở phòng Hóa nghiệm, không biết họ đã hủy chưa.”

Cô y tá còn chưa dứt lời, Nhiếp Vũ Thịnh đã sải bước đi thẳng. Y tá trực ban

kinh ngạc, bình thường bác sĩ Nhiếp tuy không thích nhiều lời nhưng vẫn vô cùng

lịch sự, hỏi chút chuyện nhỏ cũng cảm ơn, vậy mà hôm nay anh chẳng nói chẳng

rằng bỏ đi mất, hơn nữa còn có vẻ hồn bay phác lạc, cứ như cháy nhà vậy.

Bác sĩ Nhiếp lúc nào cũng bình tĩnh, các y tá trong phòng mổ đều nói, bác sĩ

Nhiếp Vũ Thịnh khoa Ngoại Tim mạch thật quá bình tĩnh, bất cứ tình huống nào anh

cũng ứng phó được, dù trời có sập anh vẫn cầm nhíp chống trời lên tiếp tục mổ.

Nhưng hôm nay bác sĩ Nhiếp sao vậy?

Nhiếp Vũ Thịnh đến phòng Hóa nghiệm nhờ người quen tìm mẫu máu, rồi đến thẳng

Trung tâm Kiểm tra sức khỏe, nói rằng mình hơi sốt, muốn xét nghiệm máu xem thế

nào. Rút xong máu, anh lại nói để tự mình đưa đến phòng Hóa nghiệm. Đương nhiên

người ở đó không có ý kiến gì, anh liền cầm hai mẫu máu đến viện Y học, tìm

người bạn từng du học cùng bên Mỹ. Người này không cùng chí hướng với anh, nên

sau khi về nước bèn đến viện Y học nghiên cứu về di truyền.

“Bạn của bố tôi nhờ tôi giám định DNA giùm, giao cho người khác tôi không yên

tâm.”

Người bạn đó biết bạn bè của bố anh không giàu có thì quyền chức, hẳn rất coi

trọng bí mật riêng tư, chuyện này cũng không phải chưa từng có, vì thế còn đùa:

“Ồ, người khác có chuyện sao mặt cậu khó coi thế?”

Nhiếp Vũ Thịnh hoàn toàn không có tâm trạng đùa cợt, chỉ nói: “Có kết quả thì

gọi ngay cho tôi nhé, bất cứ lúc nào cũng được, người ta đang cần rất gấp.”

“Không vấn đề gì, tôi tăng ca, cùng lắm là bốn tiếng, mười sáu locus[1'>, được

chứ?