
.”
Thịnh Phương Đình lưỡng lự một chút rồi nói: “Cô có thể cho tôi biết họ là ai
không?”
“Nhiếp Đông Viễn của Tập đoàn Đông Viễn là ông nội của con tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, Đàm Tĩnh thấy gương mặt Thịnh Phương Đình dưới ánh mặt
tời chợt trở nên vô cùng phức tạp. Bóng cánh cửa chớp đổ xuống khiến cô không
trông rõ được biểu hiện trên mặt anh lúc này. Cô chỉ nhìn anh đầy mong đợi:
“Giám đốc Thịnh, tôi không quen ai giỏi giang như anh nữa…”
“Nhiếp Đông Viễn của Tập đoàn Đông Viễn…” Thịnh Phương Đình chậm rãi hỏi, “Cô
muốn giành quyền giám hộ?”
“Đúng, tôi không thể để mất con được.”
“Thế thái độ của bố đẻ cháu thế nào?”
Đàm Tĩnh lòng dạ rối bời, cô không thể nghĩ tới Nhiếp Vũ Thịnh, bởi hễ nghĩ
đến anh, cô lại cảm thấy sắp sụp đổ, đành lí nhí đáp: “Tôi không biết…”
“Ra giá trên trời, trả giá dưới đất[1'>.” Thịnh Phương Đình cười, “Đó chính là
nguyên tắc cơ bản nhất trong đàm phán. Cô muốn có quyền giám hộ thì tuyệt đối
không thể để cho đối phương biết cô chỉ cần quyền giám hộ.
[1'> Người bán ra giá cao, người mua trả giá thấp nhất có thể.
Thấy Đàm Tĩnh hoang mang nhìn mình, Thịnh Phương Đình liền giải thích: “Tập
đoàn Đông Viễn hoạt động ở Hồng Kông, giá thị trường hơn mười hai tỷ đô la Hồng
Kông. Dưới tên Nhiếp Đông Viễn còn có vô số tài sản cá nhân, hiện tại Nhiếp Vũ
Thịnh là người thừa kế pháp định duy nhất của ông ta. Vụ này cô nhất định kiện,
hơn nữa còn phải kiện đến nơi đến chốn. Phải yêu cầu đối phương trả chi phí sinh
dưỡng cháu bé từ khi sinh ra đến giờ, cả chi phí phẫu thuật sắp tới và đền bù
tổn thất tinh thần nhiều năm bị bỏ rơi. Ngoài ra, còn phải yêu cầu đối phương
chia một phần tài sản cho cháu bé. Nhiếp Đông Viễn có 30% cổ phẩn Tập đoàn Đông
Viễn, cô hãy đòi ông ta trích ra một tỷ lệ cổ phần nhất định cho Bình Bình. Tôi
sẽ giúp cô liên lạc với luật sư, để luật sư tới gặp cô.”
Đàm Tĩnh bối rối hỏi: “Như thế có được không?”
“Bước đầu tiên trong đàm phán là tuyệt đối không được để đối phương biết cô
muốn gì. Nói quá lên cũng không sao, vì đối phương sẽ mặc cả.”
Đàm Tĩnh rất lo lắng: “Liệu họ có đem Bình Bình đi mất không?”
“Họ đưa đi thì càng không sợ, cô có thể nói họ cướp con, dư luận sẽ đồng tình
với kẻ yếu.”
“Tôi không muốn công khai chuyện này…”
“Nhà họ Nhiếp cũng không muốn, dù sao cũng là con ngoài giá thú, họ sẽ không
muốn công khai đâu. Dù ra tòa ly hôn chia tài sản, họ cũng muốn âm thầm thực
hiện, huống hồ tình huống khó xử này.”
Đàm Tĩnh hoàn toàn rối loạn, cô giơ hai tay lên bưng lấy mặt: “Tôi phải làm
sao đây?”
“Cô đừng gặp người họ Nhiếp, mọi việc cứ để luật sư đi đàm phán. Chắc chắn
đội ngũ luật sư bên đối phương sẽ rất lợi hại, cô phải chuẩn bị tâm lý đấy.”
“Tôi chỉ muốn giữ con…”
“Thế nên cô phải đòi tài sản, vì khi họ chia một phần cổ phần cho con trai
cô, nếu cô là người gihì trước lúc Bình Bình tròn mười tám tuổi cô sẽ có quyền
bỏ phiếu thay nó. Chắc chắn Nhiếp Đông Viễn không muốn nhìn thấy cô trong cuộc
họp cổ đông, ông ta sẽ nghĩ mọi cách để không chia cổ phần cho con cô, vậy thì
cô có cơ hội giành quyền giám hộ rồi.”
“Nhất định phải như vậy sao?”
“Cũng không nhất định.” Thịnh Phương Đình nói, “Hay là cô thương lượng với
Nhiếp Vũ Thịnh vậy, mọi người cùng giải quyết vấn đề trong hòa bình.”
“Tôi không thể gặp anh ta thương lượng được.” Đàm Tĩnh lí nhí, “Tôi không
muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
“Thật ra cô chỉ cần làm bộ cứng rắn hơn một chút, có lẽ người nhà họ Nhiếp sẽ
biết khó mà rút lui.” Thịnh Phương Đình nói, “Nhiếp Đông Viễn sẽ không để bản
thân chịu thiệt đâu, nếu thấy ảnh hưởng đến lợi ích căn bản, có lẽ ông ta sẽ từ
bỏ.” Anh ngừng một chút rồi nói, “Có cần luật sư hay không phải xem ý cô thế
nào. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ gọi cho luật sư tôi quen.”
“Giám đốcThịnh, tại sao anh lại giúp tôi?”
Thịnh Phương Đình nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Nói thật, tôi chướng mắt Nhiếp
Đông Viễn lâu rồi. Chắc cô cũng biết, ông ta khởi nghiệp từ ngành hàng tiêu dùng
nhanh nhưng danh tiếng của ông ta trong ngành cũng chẳng ra gì. Nếu có thể khiến
ông ta mất đi thứ gì đó, tôi thấy rất vui.”
Đàm Tĩnh thắc mắc nhìn Thịnh Phương Đình, chỉ thấy vẻ mặt anh ung dung, dường
như những lời nói vừa rồi chỉ là đùa vậy. Có lẽ vì điều hòa trong phòng để hơi
thấp, Đàm Tĩnh chợt lạnh toát sống lưng. Cô đoán: “Anh cũng là con của người
trong xưởng Lão Tam sao?”
“Xưởng Lão Tam gì?”
“Không có gì.” Đàm Tĩnh cụp mắt, nói, “Tôi hỏi ngớ ngẩn ấy mà.”
Thịnh Phương Đình thoáng trầm mặc, lại hỏi tiếp: “Cô có thể cho tôi biết rốt
cuộc cô và Nhiếp Vũ Thịnh trước đây là thế nào không?”
Đàm Tĩnh ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Anh chỉ đơn thuần là tò mò thôi sao?”
“Không, tôi muốn tìm hiểu kỹ đối thủ, nếu cô cần tôi tiếp tục giúp đỡ, nếu cô
thật sự muốn kiện nhà họ Nhiếp thì chúng ta bắt buộc phải hiểu rõ về đối
thủ.”
Đàm Tĩnh bất giác thở dài, nên kể thế nào đây? Đó là chuyện cô đã chôn sâu
tận đáy lòng, không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Trong ấn tượng của Đàm Tĩnh thuở nhỏ, bố chỉ là một khái niệm quá đỗi mơ hồ.
Hồi học mẫu giáo, có một hôm không có