XtGem Forum catalog
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326665

Bình chọn: 8.00/10/666 lượt.

ai đến đón, cô giáo phải ở lại cùng cô rất

lâu mới thấy cô hàng xóm, mẹ của Tôn Đình Đình vội vội vàng vàng đến đón. Đàm

Tĩnh thấy mẹ của Đình Đình nói nhỏ gì đó với cô giáo, cô giáo bèn giao cô cho mẹ

Đình Đình. Lúc đó trời đã tối, trong lớp học mở đèn, cô giáo vuốt tóc cô, dịu

dàng dỗ: “Con ngoan nhé, về cùng dì Tễ, mẹ con bận không đến đón con được.”

Hôm đó mẹ Đình Đình đèo cô trên xe đạp về nhà, Đàm Tĩnh vẫn nhớ gió rất mạnh,

mẹ Đình Đình lấy khăn của mình quàng cho cô, vừa gắng sức đạp xe vừa hỏi tối nay

ăn trai nấu trứng được không. Đình Đình lớn hơn cô hai tuổi, đã học lên tiểu

học, đang nhoài người ra bàn làm bài tập. Mẹ Đình Đình vừa vào nhà, liền đưa cho

Đàm Tĩnh một quyển truyện tranh đọc giết thời gian rồi vội vã xuống bếp làm cơm.

Đàm Tĩnh thích xem truyện tranh nên ngồi rất ngoan. Lúc ăn cơm, mẹ Đình Đình múc

hết trai nấu trứng cho Đàm Tĩnh, không chia cho Đình Đình. Ăn cơm xong mẹ Đình

Đình còn tắm cho Đàm Tĩnh, hôm đó cô ở nhà Đình Đình. Sáng hôm sau mẹ mới đến

đón cô. Cô thấy hai mắt mẹ sưng đỏ, tóc tai rối bời, không biết đã xảy ra chuyện

gì. Rất lâu rất lâu về sau cô mới biết bố mình đã đi rồi, không phải đi, mà là

chết rồi.

Từ đó ánh mắt thầy cô nhìn cô đều mang chút thương hại. Tuy bạn học không bắt

nạt cô nữa, nhưng cũng không xảy ra những tình tiết cũ rích như trên phim ảnh,

cô và các bạn khác cũng chẳng có khác b

iệt gì nhiều. Thời đó điều kiện gia đình của mọi người tương tự nhau, tuy gia

đình cô khó khăn hơn những gia đình có cả hai bố mẹ công chức, nhưng hàng xóm

xung quanh đều nhiệt tình giúp đỡ, cuộc sống cũng không đến nỗi chật vật cho

lắm.

Mẹ cô là giáo viên âm nhạc, có thể làm thêm bên ngoài. Bà đến dạy nhạc ở nhà

Nhiếp Vũ Thịnh, cũng là để kiếm thêm. Ban đầu khi mới gặp Nhiếp Vũ Thịnh, Đàm

Tĩnh chưa bao giờ mơ tưởng tới tương lai. Cô luôn nghĩ mình nên giống như các

bạn khác trong lớp, học tập chăm chỉ, thi đỗ đại học rồi sống một cuộc sống bình

thường. Hồi đó thích và yêu là chuyện rất trong sáng. Mãi đến khi bị mẹ phản

đối, cô mới cảm thấy mình đã vấp phải khó khăn đầu tiên trong đời.

Lý do mẹ cô phản đối rất đơn giản: tuổi còn nhỏ. Đàm Tĩnh nghĩ mẹ nói cũng có

lý, ban đầu mẹ khuyến khích cô và Nhiếp Vũ Thịnh trao đổi qua thư, vì những gì

họ nói đều là chuyện học hành, có lẽ bà cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh chỉ là một người

anh trai của cô, một tấm gương đng để cô học tập. Đến khi cô học năm nhất đại

học, lấy hết dũng khí nói với mẹ rằng mình và Nhiếp Vũ Thịnh không phải quan hệ

bạn học thông thường, mẹ cô bèn phản đối kịch liệt.

“Con còn quá nhỏ, chưa hiểu yêu đương là gì đâu. Hơn nữa nhà họ Nhiếp khác

với chúng ta, người có tiền như họ quá phức tạp.”

Đàm Tĩnh không buồn vì chuyện này quá lâu, mẹ không cho qua lại với Nhiếp Vũ

Thịnh thì cô lén viết thư, gọi điện là được. Trong suy nghĩ đơn giản của cô, mẹ

chỉ hơi lo lắng thái quá mà thôi. Có điều quả thực cô và Nhiếp Vũ Thịnh còn quá

trẻ, vậy thì đợi, đợi đến khi tốt nghiệp chắc cũng đủ tuổi để người lớn công

nhận tình yêu của họ.

Ông Nhiếp Đông Viễn quá bận rộn, căn bản không biết con trai đang yêu. Một

lần ông ra nước ngoài, Nhiếp Vũ Thịnh nhân cơ hội đó liền bảo Đàm Tĩnh đến nhà

chơi nhưng cô không chịu.

“Tại sao lại không đến?” Trong điện thoại Nhiếp Vũ Thịnh rất không hài lòng,

khi yêu người ta chỉ mong lúc nào cũng được nhìn thấy người mình yêu.

“Mẹ em sẽ không vui.”

“Không phải mẹ em rất thích anh sao?”

“Mẹ thích dạy đàn cho anh vì mẹ thấy anh học giỏi… Chứ mẹ không thích chúng

ta yêu nhau.” Đàm Tĩnh nói nhỏ, “Nói gì thì nói, em đến nhà anh cũng không hay

cho lắm.”

Nhiếp Vũ Thịnh không giận, dù sao thì cũng có nhiều nơi hai người có thể đến.

Đi dạo bên bờ sông, thả diều, nhìn người ta chèo thuyền ra giữa sông dùng lưới

điện đánh trộm cá. Gặp gánh hàng rong bán gương sen, Nhiếp Vũ Thịnh liền mua cho

Đàm Tĩnh ăn. Thường thường, người ta sẽ tặng thêm một chiếc lá sen, họ ngồi dưới

bóng cây đa, nhìn đàn cò trắng lò dò dưới sông bắt cá, vừa bóc hạt sen ăn vừa

trò chuyện. Đàm Tĩnh sẽ bóc vỏ sen để vào cái lá, Nhiếp Vũ Thịnh thỉnh thoảng

lại đút ngón tay vào vỏ sen rồi lấy bút vẽ một cặp mắt cong cong cùng cái miệng

cười cười lên đó, làm thành con rối, chỉ có mấy ngón tay mà diễn rất nhiều vai,

chọc cho cô vui. Ráng chiều xuyên qua tàng cây, những cánh chuồn chuồn bay lượn

trong làn gió muộn, thời gian trôi qua thật yên bình.

Sau đó thì sao? Sau đó?

Đàm Tĩnh mơ hồ nghĩ, sau đó có lẽ là không lâu sau, lúc ấy hai người đều

không ngờ bóng đen số phận đã lặng lẽ đến gần từ lâu.

Mãi đến khi mẹ qua đời, Đàm Tĩnh cũng không nghĩ sự việc sẽ có gì thay đổi.

Đối với chứng suy tim của bà Tạ Tri Vân, mọi phương pháp trị liệu có thể trì

hoãn, kéo dài thời gian chứ chẳng thể chữa khỏi, ra ra vào vào bệnh viện mấy

lần, lần cuối cùng bà phát bệnh là trên lớp học. Đang đứng lớp, bà bỗng nhiên

ngất xỉu, đám học sinh hốt hoảng tìm chủ nhiệm đưa bà vào bệnh viện, nhưng bà

không bao giờ tỉnh lại nữa.

Khi ấy Đàm Tĩnh đang học đại học ở nơi khác. Nhận được điện thoại, cô đi suốt