
uối cùng,
anh rút ra một chiếc túi giấy dày cộp, nói: “Tiền ở trong này, tất cả là hai vạn
chín nghìn sáu trăm bốn mươi mốt tệ. Tôi chỉ đưa cô ba vạn, trừ đi tiền viện phí
tôi trả cho cô hôm qua còn từng này thôi.”
Đàm Tĩnh không đáp lại, cô đưa chiếc hộp cho anh.
Nhiếp Vũ Thịnh mở ra, lật đi lật lại các thứ trông đó, tất cả thư từ của
mình, còn có những thứ nho nhỏ anh tặng cô đều ở bên trong. Có điều, khung của
chiếc ảnh chụp chung rõ ràng đã bị đập vỡ, miếng kính không còn nữa, viền khung
cũng bị rời ra một đoạn.
“Ghim cài áo đâu?” Anh ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Tôi bán rồi.” Cô bình thản nói, “Cái ghim cài áo đó nạm kim cương, đáng giá
vài nghìn tệ, nên tôi đã đem bán, tiền cũng tiêu hết rồi.”
Anh gật đầu: “Rất tốt.”
Cũng không biết ý anh là cô bán rất tốt hay cô giải thích như vậy rất
tốt.
Cô không biện hộ gì, chỉ đưa tay ra định đỡ lấy túi tiền trong tay anh.
“Không đếm ư?” Anh nhếch mép, rồi nở nụ cười nửa miệng: “Cũng không chê ít
sao? Hôm qua còn đòi tôi 5 vạn cơ mà.”
“Anh không muốn đưa thì thôi.” Đàm Tĩnh nắm lấy quai túi đứng lên. Không ngờ
Nhiếp Vũ Thịnh gọi giật lại: “Chờ đã.”
Cô tưởng anh còn có gì muốn nói, nào ngờ anh đột ngột vung tay lên, tất cả
tiền trong túi rơi ra đất như một trận mưa. Bị ngăn cách bởi những tờ tiền đang
bay, tầm mắt cô mờ hẳn đi. Anh đứng ngay trước mặt cô, giống như năm ấy anh sải
bước trên lớp lớp đóa hoa rụng tiến về phía cô, thế nhưng ngày hôm nay họ đã là
người ở hai thế giới khác nhau, cô không còn sức lực giơ tay về phía anh
nữa.
Anh thậm chí còn cười với cô: “Cô cứ nhặt từ từ nhé, đừng nhặt thiếu tờ nào
đấy!”
Tất cả mọi người trong quán cà phê đều ngây ra nhìn họ, rồi lại nhìn đồng
tiền trên mặt đất. Đàm Tĩnh nước mắt lưng tròng nhưng cô nhịn không rơi lệ,
chẳng nói tiếng nào, lập tức ngồi thụp xuống nhặt tiền.
Nhiếp Vũ Thịnh quay người bỏ đi.
Mọi người xung quanh đều nhìn đồng riền rơi đầy đất, Đàm Tĩnh không ngẩng
lên, chỉ cầm túi nhặt từng tờ tiền đút vào túi, nhặt hết tờ này đến tờ khác,
những tờ tiền vung ra đầy đất, như đống tro tàn vừa đốt trụi tất cả. Tay Đàm
Tĩnh run lên, nhưng cô nhặt rất nhanh. Cho dù Nhiếp Vũ Thịnh ném tiền vào mặt
cô, cô vẫn cúi miệt mài nhặt từng tờ lên như thế này ư? May mà anh vẫn bị cái
gọi là phong độ ràng buộc, dầu sao đi nữa anh cũng không thể đối xử với một
người phụ nữ như vậy được. Ném tiền xuống đất, có lẽ đó cũng là cực điểm của anh
rồi, cực điểm để biểu thị sự kinh bỉ và nhục mạ của anh. Đầu óc trống rỗng, cô
chỉ mải miết lo nhặt tiền như một cái máy, rồi nhét vào trong túi. Cũng may cuối
cùng đếm lại, không thiếu một đồng nào. Hai vạn chín nghìn sáu trăm bốn mươi mốt
tệ, khi tìm thấy đồng xu một tệ sáng bóng đó ở dưới gầm bàn, cô thở phào nhẹ
nhõm. Đợi cô đứng thẳng người dậy mới phát hiện tất cả mọi người trong quán cà
phê đều đang nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng, ngay mấy người phục vụ e dè tránh
xa cô, một người đàn bà nhặt tiền rơi dưới đất trong mắt người ngoài chắc chắn
là vô liêm sỉ đến cực độ, đáng khinh đến cực độ. Thực ra cô cũng rất khinh bỉ
bản thân mình, nhưng bây giờ cô không nghĩ được nhiều như thế.
Từ quán cà phê đi ra, cô đi thẳng đến bệnh viện, đầu tiên là tìm gặp bác sĩ
chữa trị cho Phùng Cánh Huy, lấy một vạn tệ nộp tiền đặt cọc viện phí, rồi đến
phòng bệnh gặp Phùng Cánh Huy. Hôm nay vợ của Phùng Cánh Huy đi làm, chỉ có một
mình Phùng Cánh Huy nằm trên giường đọc báo. Đàm Tĩnh đã nói chuyện với bác sĩ
chữa trị của Phùng Cánh Huy, biết gãy sống mũi có thể nằm viện hoặc về nhà chữa
trị, nhưng người nhà Phùng Cánh Huy nhất định đòi nằm viện. Đàm Tĩnh biết vợ
Phùng Cánh Huy hậm hực tức tối nên mới nhất quyết đòi để anh ta nằm viện nhằm
tính thêm tiền viện phí, thuốc men, dù sao cũng là tại Tôn Chí Quân đánh anh ta
thành ra thế này, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Phùng Cánh Huy vừa nhìn thấy cô dường như có vẻ hơi ngại ngùng, vội vàng gấp
tờ báo lại. Đàm Tĩnh đưa tờ hoá đơn nộp tiền đặt cọc viện phí cho anh ta, dặn
dò: “Anh cứ yên tâm ở đây chữa bệnh, nếu như chỗ này không đủ thì gọi điện thoại
cho tôi, tôi sẽ mang tới. Tất cả là do Tôn Chí Quân không tốt, đánh anh thành ra
thế này, ở đây còn một nghìn tệ, anh đưa cho chị nhà để chị hầm canh xương hay
gì đó cho anh ăn, nghe nói bị gãy xương phải cung cấp canxi. Đáng lẽ tôi đã mua
chút hoa quả đến, nhưng không biết anh có phải kiêng cứ gì không, nên tôi không
mua.”
Phùng Cánh Huy thấy cô vừa nộp tiền viện phí vừa mang tiền mặt đến, nói
chuyện lại nhã nhặn, đối diện với một người phụ nữ như vậy anh ta không thể nào
sưng sỉa thốt ra những lời khó nghe được, đành nói: “Thật ta tôi chỉ đùa với Tôn
Chí Quân thôi, không ngờ anh ấy lại nổi giận. Con người anh ta thật xấu tính
quá, sao lại có thể đánh người cơ chứ?”
Đàm Tĩnh cười gượng: “Tất cả là do Tôn Chí Quân không tốt, làm anh phải bị vạ
lây. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh, mong anh bỏ qua cho. Bây giờ anh ấy vẫn bị
giam ở đồn công an, chiều nay tôi còn phải đi làm, tôi đưa cho anh số điện thoại
ở cửa hàng, nếu anh có