Pair of Vintage Old School Fru
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328252

Bình chọn: 10.00/10/825 lượt.

phòng Cấp cứu thấy tình hình như vậy còn phải chạy lại hỏi thăm. Các cô y

tá đều thắc mắc, thầm nghĩ bác sĩ Nhiếp trước nay luôn là người điềm đạm, vậy mà

lần này lại cuống quýt lo lắng như thế, không lẽ nữ bệnh nhân lạ mặt này đúng là

bạn gái của anh? Thế nhưng nhìn có vẻ không giống. Các y tá đều rất tò mò về nữ

bệnh nhân này, nào ngờ sau khi lên tiếng kiểm tra xong, thấy bảo cô không sao,

lúc hỏi tên bệnh nhân để ghi vào bệnh án, Nhiếp Vũ Thịnh lại nói là không quen

biết thấy cô ngã ở gần thang máy nên cứu mà thôi. Không quen nên không biết tên,

bệnh sử không rõ, tuổi tác không tường.

Trường hợp như vậy xảy ra quá nhiều, cả bệnh viện to thế này, thường xuyên có

người ngất xỉu ở cửa ra vào, hay thậm chí trong hành lang, phòng Cấp cứu của họ

chẳng lạ lẫm gì. Lúc nói không quen biết, giọng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn lạnh lùng như

thường thấy. Bác sĩ Hoắc nhìn cách ăn mặc trang điểm của bệnh nhân thầm so sánh

với hoàn cảnh của gia đình khá giả như bác sĩ Nhiếp, thấy quả là hai người ở hai

thế giới khác nhau. Nhiếp Vũ Thịnh đã nói không quen biết, đương nhiên là không

quen biết thật.

Cô y táĐàm Tĩnh hỏi số điện thoại của bác sĩ Nhiếp, liền bĩu môi nói: “Thôi

không cần đâu, bác sĩ Nhiếp đi mổ rồi, hôm nay anh ấy có ca mổ cấp cứu. May cho

cô đấy, gặp đúng lúc bác sĩ Nhiếp đi chung thang máy lên phòng mổ cấp cứu. Vừa

nãy cô chẳng cảm ơn anh ấy rồi còn gì, tìm anh ấy làm gì nữa?”

Đàm Tĩnh không có cách nào khác đành ấp úng nói: “Tôi… tôi… không mang đủ

tiền.”

Cô y tá nói: “Thế thì gọi điện kêu người nhà cô đến.”

“Ở nhà không có ai.”

“Thì gọi cho họ hàng bạn bè.” Ánh mắt cô y tá trở nên nghiêm khắc. “Tổng cộng

hơn 300 tệ, cô cũng không có à?”

Đàm Tĩnh nuốt lại câu mình định nói, lí nhí: “Tôi chỉ mang có hơn 200

tệ…”

Cô y tá dường như đã quá quen với những cảnh như thế này, bèn nói: “Thế thì

không được, tìm người nào mang tiền đến đây cho cô.”

Đàm Tĩnh gục đầu một lúc lâu mới ngẩng lên nói: “Cô có thể cho cô mượn điện

thoại của cô một lát không?”

Cô y tá thoáng ngây người rồi lôi điện thoại trong túi ra, lẩm bẩm: “Thời

buổi này còn có người không có di động.” Bên cạnh có người tháo kim truyền, cô

ta vội qua bên đó tháo kim cho người ta.

Đàm Tĩnh không có lòng dạ nào để ý đến thái độ lạnh nhạt của y tá nữa, chờ cô

ta đi khỏi, cô liền nhấn từng phím điện thoại, vẫn là dãy số 136 ở đầu, rất lâu

về trước Nhiếp Vũ Thịnh dùng số này. Sau này anh ra nước ngoài, số này chắc đã

khóa từ lâu rồi.

Thực ra cô vẫn ôm một tia hy vọng mong manh rằng mình chỉ đang hoang tưởng mà

thôi.

Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, cô không biết điều này nghĩa là gì,

có lẽ sẽ nghe thấy câu “Số máy quý khách vừa gọi không có” cũng nên, thế nhưng

dường như chỉ một giây, cũng dường như dài như cả thế kỷ, một giọng nói quen

thuộc mà xa lạ, truyền đến bên tai cô qua máy điện thoại.

Anh nghe điện thoại thường giới thiệu cả tên mình theo thói quen: “Xin chào,

tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”

Bỗng nhiên cô nghẹn ngào, không nói được câu nào. Một số điện thoại đáng lẽ

phải vứt đi từ lâu, một số điện thoại cô nên quên từ lâu rồi, cách xa bảy năm,

giống như cách cả một khoảng không gian và thời gian, vượt qua trăm sông ngàn

núi như trong chuyện cổ, xa như tiếng vọng về từ một thế giới khác.

Cô đã quên hết tất cả lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của mình biết rõ rằng anh

giữ số điện thoại này chắc chắn không phải vì cô. Tình yêu giữa hai người đã bị

lòng hận thù gặm nhấm đến tận xương tủy từ lâu, chỉ là trong buổi tối khốn khổ,

nhục nhã, bất lực như thế này đây, cô lại nảy dạ hão huyền nhớ lại những ngày

tháng đẹp đẽ đã qua.

Tất cả những gì đẹp đẽ, đều đã bị chính bản thân cô, xé nát thành từng mảnh

vụn.

Cô khẽ hít vào một hơi, để giọng nói của mình nghe có vẻ mềm mại và uyển

chuyển hơn, câu này dù khó nói đến mấy, cô quyết định phải nói.

Còn gì để lưu luyến, còn gì để tiếc nuối đâu, chẳng qua chỉ là giẫm thêm một

cái, đâm thêm một nhát nữa thôi.

Cô hỏi: “Có thể cho tôi vay ít tiền không?”

Nếu quay lại bảy năm trước, cô thà chết cũng không bao giờ nói như thế với

Nhiếp Vũ Thịnh. Thế nhưng sau bảy năm cái chết đã nhẹ như lông hồng, chỉ còn

những gian khổ khó khăn trong cuộc sống buộc cô phải từ bỏ lòng tự trọng. Tự

trọng là gì? Có ăn được không? Có chữa bệnh được không? Có thể gửi Bình Bình đi

học mẫu giáo được không?

Đến bản thân cô cũng phải sững sờ vì mình có thể thốt ra câu nói này với

Nhiếp Vũ Thịnh một cách lưu loát, rõ ràng, gần như vô liêm sỉ, thậm chí không hề

sợ sệt như vậy.

Cô gần như có thể tưởng tượng được anh sẽ không do dự cúp máy.

Quả nhiên, gần như ngay lập tức, anh liền cúp máy.

Cô lại gọi lần nữa, tiếng chuông đó rất lâu, tay cô run lên bần bật, như

không khống chế được bản thân vậy. Cô nghĩ: thà rằng anh cứ tắt máy, nhưng

không, không nửa phút sau, anh vẫn nghe.

Không chờ anh nói, cô đã cướp lời: “Thư anh viết cho tôi, cả ảnh nữa tôi nghĩ

anh muốn lấy lại.”

Anh im lặng rất lâu, rồi dằn từng tiếng một: “Cô cần bao nhiêu tiền?”

“Năm vạn.” Cô nói. “Tôi trả lại anh tất cả, hơn nữa