
u lại trên cửa kính, khóe
miệng nở nụ cười châm biếm. Người đàn bà này vốn là loại người như thế, chẳng
phải bảy năm trước anh đã biết rồi ư? Cô ta không có giới hạn thì cứ để cho cô
ta không có giới hạn đi, đằng nào thì dù là tống tiền cô ta cũng chỉ có thể tống
tiền mình một lần cuối này thNhiếp Vũ Thịnh, mày có thể quên hẳn cô ta đi
rồi.
Anh ngồi thụp xuống, tìm thấy SIM điện thoại của mình trong đống mảnh vụ.
Ngày mai, anh sẽ đi thay điện thoại mới
Anh cất SIM điện thoại vào trong hộp đựng danh thiếp, rồi quay trở lại phòng
trực, mở khóa ngăn kéo bàn làm việc của mình, lấy ví tiền ra, rút mấy tờ tiền
màu hồng, đoạn đi thang máy xuống lầu.
Đàm Tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, đến tận khi Nhiếp Vũ Thịnh
đưa cho cô tờ hóa đơn thanh toán, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Mặt anh vẫn không có chút cảm xúc nào, nếu nói trước kia ánh mắt anh thỉnh
thoảng lộ vẻ căm hận thì nay đến cả ánh mắt căm hận anh cũng không buồn cho cô
nữa. Người đàn ông này và tất cả những gì thuộc về mình đều đã kết thúc, cô đã
hủy hoại mọi thứ hết sức triệt để, bảy năm trước một lần, hôm nay lại một lần
nữa.
Đến làm kẻ thù của nhau cũng không thể, cô nhìn xuống, như vậy cũng tốt.
Cô không hề cảm ơn, nhận lấy tờ hóa đơn rồi đi vào phòng đưa cho cô y tá,
đoạn quay người đi về. Không ngờ Nhiếp Vũ Thịnh đứng chờ cô ở đầu hành lang, anh
dường như đoán trước được cô sẽ không đi thang máy mà đi cầu thang bộ xuống.
Anh chỉ nói: “Thời gian, địa điểm.”
Cô ngớ người một lúc mới hiểu là anh hỏi cô thời gian và địa điểm đưa tiền.
Cô đáp: “Tôi cần gấp, 10 giờ sáng mai, ở ngay quán cà phê đối diện bệnh
viện.”
Anh thờ ơ liếc cô rồi quay người đi mất.
Đàm Tĩnh đi bộ về, vốn cô đã lên xe buýt đi được mấy bến rồi, sau đó, xe buýt
đễn chỗ xuống, đáng lẽ cô phải đổi xe, nhưng không hiểu sao, cô lại lần theo bến
xe buýt đi bộ về phía trước. Tới lúc về đến nhà cô mới phát hiện ra mình đã đi
bộ qua mấy bến xe rồi.
Quai ba lô đeo trên lưng đã bị cô nắm đễn nỗi ướt đãm mồ hôi tay, trong nhà
không bật đèn, tối om om, nhưng như thế cũng tốt. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa cũ
kỹ, không buồn đứng lên nữa. Cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc vừa mới về, tay
nắm khư khư quai ba lô, ngồi bất động ở đó.
Cô phải dọn dẹp đồ đạc một chút, cô đã hứa sẽ trả lại cho anh những thứ
đó.
Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một vài lá thư anh viết, dăm ba món đồ nho
nhỏ anh tặng cô, cả tấm ảnh hai người chụp chung nữa.
Cô biết bản thân vô liêm sỉ đến cực độ, nhưng t cô quá mệt mỏi rồi, cuộc sống
đã bức bách cô quá đỗi, giống như một sợi dây thừng thắt chặt vào cổ, khiến cô
không hít thở nổi. Khi đã sắp tắt thở, sắp không chịu nổi nữa, cô đành quờ quạng
tóm lấy bất cứ thứ gì có thể tóm được, để hít lấy một hơi. Cho dù hơi thở đó độc
ác hay không đến đâu chăng nữa.
Cô dựa vào đâu mà đòi tiền Nhiếp Vũ Thịnh? Thế nhưng quả nhiên anh vẫn đồng ý
cho cô, bởi cô biết chắc rằng với tính cách và lòng tự trọng của mình, anh sẽ
dùng tiền để tống cổ cô đi, như vậy từ nay anh có thể không còn cả hận cô
nữa.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh, cô thầm gọi tên mình. Cô làm như vậy, là vì sao chứ? Là
sợ mình vẫn còn ôm mộng viển vông ư? Là sợ mình sẽ một lần nữa lao vào cái bẫy
ngọt ngào mà đáng sợ đó ư? Là sợ mình trong lúc tuyệt vọng sẽ giơ tay ra vọng
tưởng túm được anh ư?
Không cần phải nằm mơ nữa, như thế này cũng tốt.
Cô co quắp người lại trên sofa như một đứa trẻ, tựa hồ được trở về trong lòng
mẹ. Bảy năm nay, không một giây phút nào cô không ở trong trạng thái mệt mỏi rã
rời, gánh nặng cuộc sống làm cô không sao chống đỡ được nổi, rất nhiều lần cô
thấy mình không thể tiếp tục gánh vác được nữa, thế nhưng vì con cô vẫn phải cắn
răng chịu đựng.
Thực ra Đàm Tĩnh cũng biết, cô đã quá khắt khe với chính mình, vì thế hôm nay
nhân lúc không có ai, con trai và Tôn Chí Quân đều không ở bên cạnh, cuối cùng
cô cũng cho phép bản thân được co mình lại một cách yếu đuối và mệt mỏi như thế
này. Trên đời vốn không có truyện cổ tích, càng không có chàng hoàng tử cưỡi
ngựa trắng nào đến cứu cô, trên thế giới này chẳng có gì cả, chỉ có mình cô, cô
cũng chỉ cho phép mình thương xót bản thân một lúc, chỉ một lúc này thôi. Ngày
mai cô phải đi lấy tiền, ngày mai cô phải đi làm, ngày mai cô phải nghĩ cách bảo
lãnh Tôn Chí Quân ra khỏi đồn công an, ngày mai cô còn phải chữa bệnh cho Bình
Bình.
Cô cứ co quắp trên chiếc sofa cũ nát như vậy, rồi từ từ chìm vào giấc
ngủ.
Tất cả các bác sĩ trực đêm sáng sớm hôm sau bắt buộc phải đi kiểm tra phòng
bệnh, kiểm tra phòng bệnh và giao ban xong thì có thể về nhà ngủ. Nhưng Nhiếp Vũ
Thịnh không về nhà, anh đi thẳng đến ngân hàng rút tiền rồi quay lại quán cà phê
đối diện bệnh viện.
Đàm Tĩnh đến sớm hơn anh, trong mắt cô hằn những tia máu đỏ, dưới ánh mặt
trời rực rỡ ngày hè, trông cô càng thêm tiều tụy. Khóe mắt cô đã có nếp nhăn,
thoáng nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều.
Cô không hề né tránh ánh mắt của Nhiếp Vũ Thịnh, anh nhìn cô rất kỹ, như thể
chưa từng quen biết cô vậy. Có lẽ, anh quả thực không nên quen biết cô