Polaroid
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328242

Bình chọn: 7.00/10/824 lượt.

đen đủi như vậy.

Oan gia ngõ hẹp. Những lúc khó khăn nhất, khổ sở nhất cô luôn luôn gặp

anh.

Lần cuối khi chia tay, anh đã từng nói: “Đàm Tĩnh, cô tưởng rằng thế là xong

ư?”

Anh nói đúng, số mệnh chẳng bao giờ biết thương xót ai, cô không có cách nào

né tránh, cũng không có cách nào chạy trốn, cô đã sai, đây là báo ứng của

cô.

Đôi giày của Nhiếp Vũ Thịnh lướt ngang qua cô, anh không hề nhìn cô thêm lần

nào nữa, chỉ cắm cúi đi thẳng về phía trước. Cô túm lấy cánh cửa thang máy, hai

chân mềm nhũn, bóng tối như thủy triều âm thầm ập đến dịu dàng ôm lấy cô vào

lòng.

Đàm Tĩnh cảm thấy như đang mơ thấy cơn ác mộng, giống ngày cô sinh em bé vậy.

bác sĩ, y tá đều vây xung quanh cô, chỉ nghe thấy bác sĩ nói: “Nhanh, băng

huyết, mau đi lấy máu.” Tiếng bác sĩ đỡ đẻ vừa gần vừa xa, tiếng trẻ con khóc

cũng vừa gần vừa xa, trong khi toàn thân cô lạnh buốt, như bị rơi xuống hố băng,

không đủ sức giơ ngón tay lên nữa. Ý thức dần dần mất đi, cô không thấy tiếng

khóc của con trẻ, lúc đó cô đã cận kề cái chết, nhưng trong tiềm thức, cô biết

mình không thể chết.

Nếu như mình chết rồi, đứa trẻ sẽ không có mẹ. Vì thế cô nhất định phải sống,

vì con cô nhất định phải sống.

Ý thức dần dần khôi phục, nhưng cô vẫn không nghe thấy tiếng trẻ con khóc,

bèn thều thào hỏi: “Em bé đâu rồi?”

Thực ra cô nhớ bác sĩ đỡ đẻ thông báo với mình rằng đứa bé được đưa vào lồng

kính rồi, nhưng dù mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, cô vẫn cố gượng không chịu ngủ,

thều thào hỏi lại lần nữa: “Em bé đâu rồi?”

Chẳng ai thèm để ý đến cô, y tá vội vàng chạy ra ngoài trong vầng sáng mờ mờ,

cô nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh. Cô biết mình đã nhìn nhầm, nếu không cô không thể

thấy Nhiếp Vũ Thịnh được. Giữa lúc sống chết cách nhau gang tấc, trong khoảnh

khắc đối mặt với tử thần, dường như cô đã nhìn thấy anh. Trông thấy anh, cô liền

nghĩ: quả nhiên là mình sắp chết rồi. Cô luôn cho rằng mình sẽ nhìn thấy mẹ,

nhưng mẹ đã ở sẵn thiên đường chờ cô, cô có thể đoàn tụ với mẹ, vì thế mà cô mới

nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh chăng?

Khuôn mặt Nhiếp Vũ Thịnh một lúc một rõ, mọi thứ xung quanh cũng dần rõ hơn,

ý thức cô từ từ khôi phục, cô không phải nằm trong phòng đẻ, tuy đây cũng là

bệnh viện, nhưng tất cả đều rất rõ ràng, chứ không phải mơ.

Đứng cạnh Nhiếp Vũ Thịnh là một nữ bác sĩ, cô ta chậm rãi nói: “Tốt rồi, tỉnh

lại là tốt rồi. Đã cảm nắng lại còn hạ đường huyết, chưa ăn tối đúng không? Hôm

nay may mà cô ngất trong bệnh viện chúng tôi, cũng may có người bên cạnh, cô lại

ngã đúng cửa thang máy, nếu chậm một chút nữa, cửa thang máy sẽ kẹp chặt lấy cổ

cô thì nguy hiểm lắm.”

Bây giờ Đàm Tĩnh mới hiểu ra, không phải là cô nằm mơ thấy ác mộng, mà là

ngất xỉu bên cạnh thang máy.

Nữ bác sĩ lại hỏi: “Điện thoại ở nhà là bao nhiêu? Thông báo cho một người

đến chăm sóc cô, vừa truyền cho cô một chai glucose, phải quan sát hai tiếng nữa

mới được về. Có bảo hiểm không? Gọi người nhà cô đến nộp viện phí.”

“Không, không cần, tôi tự đi nộp tiền.” Đàm Tĩnh có lẽ ngại ngùng luống

cuống, giọng vẫn còn khàn đặc, đầu lưỡi đắng ngắt. Tôn Chí Quân vẫn còn bị giam

ở đồn, không có ai đi nộp tiền thay cô được cả. Có lẽ chính anh ta đã báo cho

bác sĩ, đưa cô đi cấp cứu, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn tránh anh càng xa càng

tốt. Cô đã không còn bất cứ mộng tưởng hão huyền nào, cô cũng không thể kỳ vọng

anh là người cứu mình. Có thể Nhiếp Vũ Thịnh bị ảnh hưởng bởi sự tu dưỡng của

bản thân và đạo đức bác sĩ, dù nhìn thấy một người xa l ngất xỉu ở đó, anh cũng

sẽ không thể thấy chết mà không cứu được.

“Được, tôi gọi y tá đến.” Nữ bác sĩ gật đầu với Nhiếp Vũ Thịnh. “Bác sĩ

Nhiếp, người này không việc gì nữa rồi.” Rồi lại nói với Đàm Tĩnh, “Đây là bác

sĩ Nhiếp ở bệnh viện chúng tôi, chính anh ấy đã cứu chị, chị cảm ơn người ta

đi.”

“Cảm ơn.” Giọng cô nhỏ đến mức chính cô cũng không nghe thấy gì. Nhiếp Vũ

Thịnh không thèm nhìn cô, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, thậm chí chẳng buồn đáp

lại, chỉ nói với bác sĩ kia: “Tôi lên phòng mổ đây.”

Trong người Đàm Tĩnh chỉ mang có hơn 200 tệ, y ta mang tờ hóa đơn đến cho cô,

ngoài truyền glucose, còn làm xét nghiệm máu thường quy, tổng cộng hết hơn 300

tệ. Tuy cửa hàng cũng có làm thẻ bảo hiểm cho nhân viên, nhưng cô lại không mang

theo thẻ bảo hiểm. Đàm Tĩnh không có cách nào, đành mượn di động của bệnh nhân

bên cạnh gọi cho Vương Vũ Linh, ai ngờ di động của Vương Vũ Linh lại tắt máy. Cô

hốt hoảng nghĩ nát óc cũng không ra một ai có thể cho cô vay tiền cả.

Chai glucose đã truyền hết, y tá đến rút kim truyền ra, giục cô đi trả tiền.

Đàm Tĩnh đành cắn răng hỏi: “Xin hỏi điện thoại của bác sĩ Nhiếp là bao

nhiêu?”

Cô y tá biết cô được bác sĩ Nhiếp đưa vào cấp cứu, lúc đó bác sĩ Nhiếp bế cô

xông vào phòng Cấp cứu, mặt anh tái nhợt, khiến cho mọi người trong khoa Cấp cứ

đều giật nảy mình, còn tưởng rằng bệnh nhân này là người nhà, hay thậm chí là

người yêu của Nhiếp Vũ Thịnh nữa. Lúc bác sĩ Hoắc phụ trách cấp cứu đo huyết áp

cho cô, Nhiếp Vũ Thịnh cứ đứng ngây như gỗ, hai tay nắm chặt vào nhau, Phó chủ

nhiệm