
việc gì, hoặc nếu tiền thuốc thang viện phí không đủ, anh
cứ gọi điện cho tôi là được.”
Phùng Cánh Huy vốn dĩ vẫn ấm ức trong lòng, nhưng thấy Đàm Tĩnh nói năng dễ
nghe, nghĩ bụng cô cũng là người phụ nữ đáng thương, hơn nữa Tôn Chí Quân bị
giam ở đồn công an, tuy cô không nhắc đến nửa câu nhưng thái độ vẫn rất nhã
nhặn, vì thế nỗi hậm hực của anh ta cũng đã tan mất tự bao giờ. Phùng Cánh Huy
nói: “Tôi hiểu ý cô, cô muốn tôi không kiện Tôn Chí Quân chứ gì. Thực ra, tôi là
đồng nghiệp với anh ta, bình thường quan hệ vẫn rất tốt, ai ngờ anh ta bỗng dưng
đánh người, lại còn đánh tôi thành ra thế này nữa chứ.”
Đàm Tĩnh không biết làm sao, đành xin lỗi rối rít, những bệnh nhân khác trong
phòng bệnh, thấy cô đáng thương quá, liền thi nhau nói giúp cô. Có người nói:
“Đánh người là không đúng, nhưng người ta cũng đã bị bắt giam rồi, vợ người ta
đến xin lỗi, lại còn đưa tiền nữa, thôi anh bỏ qua chuyện này đi.”
“Đúng rồi đấy, tôi thấy thái độ của cô vợ này rất tốt, chẳng hiểu sao ông
chồng kia lại vô cớ đánh người thế cơ chứ.”
Đàm Tĩnh từ trước đến nay ghét nhất là bị người khác nói này nói nọ, nhưng
trước tình cảnh này, có xấu hổ đến mấy cũng phải cắn răng chịu đựng. Cô chỉ nói:
“Tôi phải đi làm đây, số điện thoại tôi viết ở đây, anh có chuyện gì thì cứ trực
tiếp tìm tôi.”
Phùng Cánh Huy nói: “Cô là người biết điều, tôi cũng hiểu ý cô, muốn tôi
không kiện Tôn Chí Quân. Chuyện này tôi phải bàn với vợ tôi đã.”
Đàm Tĩnh nghe anh ta nói vậy, vội vàng cảm ơn. Phùng Cánh Huy nói: “Một người
phụ nữ như cô tất tả ngược xuôi thế này cũng vất vả quá, thôi cô đi làm nhanh
lên.”
Đàm Tĩnh ngồi trên xe buýt mà vẫn lo lắng không yên, chẳng biết Phùng Cánh
Huy có kiện Tôn Chí Quân không nữa. Tuy Phùng Cánh Huy có vẻ muốn kết thúc
chuyện này cho nhanh, nhưng vợ anh ta dường như không muốn bỏ qua dễ dàng như
vậy. Nhưng dù thế nào chăng nữa, trong chuyện này, cô cũng đã cố gắng hết sức,
thậm chí còn phải làm chuyện cô không bao giờ muốn là – đòi tiền Nhiếp Vũ
Thịnh.
Đàm Tĩnh vô thức nắn nắn cái túi vẫn còn hơn một vạn tệ, cô biết mình đã đem
chút tàn tro sót lại trong lòng thổi bay tan tành không còn gì hết, nhưng như
vậy cũng tốt. Cô mệt mỏi dựa vào cửa xe buýt, ánh nắng gay gắt của ngày hè oi
bức xuyên qua chiếc rèm màu xanh nhạt rọi vào trong, chiếu lên da thịt khiến
người ta thấy rát bỏng.
Không còn gì để lưu luyến nữa, không còn gì nữa rồi.
Phải đổi thêm mấy lần xe buýt nữa mới tới cửa hàng, vội vội vàng vàng nhưng
cuối cùng Đàm Tĩnh vẫn bị đi làm muộn. Vừa bước vào cửa thấy Vương Vũ Linh nháy
mắt ra hiệu cho mình, cô chưa kịp hiểu gì thì Quản lý đã nhìn thấy cô,
nghiêm
nghị nói: “Đàm Tĩnh, sao cô lại đi muộn nữa vậy?”
Đàm Tĩnh hơi ngỡ ngàng nhưng đi muộn quả thực là không nên, cô đành cúi đầu
nói: “Tôi xin lỗi.”
“Xin lỗi rồi thì có thể vi phạm quy định ư?” Quản lý lạnh tanh nói, “Tháng
này cô đã đi muộn ba lần, theo quy định trừ hết tiền thưởng của cô.”
Đàm Tĩnh còn đang ngạc nhiên, lại nghe Quản lý nói: “Hôm qua cô xin nghỉ một
ngày, theo quy định công ty, trừ tiền lương ngày hôm qua, còn nữa, “ngày mai cô
đi làm cả hai ca.”
Đàm Tĩnh bị một loạt sự việc như thế làm cho ngơ ngác, bình thường Quản lý
đối xử với cô cũng có thể nói là khá, bởi cô làm việc rất chăm chỉ, không bao
giờ trốn việc. Hôm qua lúc cô xin nghỉ, Quản lý còn rất khách khí với cô. Sao
hôm nay thái độ lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ vậy?
Quản lý thấy cô đứng ngẩn ra đấy, lại càng tức hơn: “Còn không mau đi thay
quần áo đi!”
Cô vội vàng đi vào phòng thay đồ, thay bộ quần áo đồng phục rồi ra ngoài.
Người thu ngân ca sáng giao ban cho cô xong, cô mở máy thu tiền ra bắt đầu làm
việc.
Công việc nhàm chán vô vị này, cô đã làm sáu năm rồi. Từ cửa hàng này đổi
sang cửa hàng khác, rất nhiều đồng nghiệp thân quen đã chuyển đi chỗ khác hoặc
kết hôn. Chỉ có cô và Vương Vũ Linh vẫn bám trụ công việc này. Dù sao đi nữa,
công việc này nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, tuy mỗi ngày phải đứng hàng
mấy tiếng đồng hồ, thường xuyên đứng đến rộp cả chân, nhưng thu nhập hàng tháng
lại rất ổn định.
Cô không có bằng đại học, những công việc có thể xin được cũng chỉ có vậy
thôi, tuy không bao giờ dành dụm được tiền, nhưng còn tốt hơn là không có cơm
ăn, nên cô rất trân trọng công việc này. Không hiểu sao cả chiều hôm nay Quản lý
mặt cứ hầm hầm, lại còn đứng ỳ ra cạnh quầy thu ngân, khiến Vương Vũ Linh cũng
không dám tranh thủ nói chuyện với cô.
Buổi tối sau khi tan làm, lúc ở trong phòng thay đồ thay quần áo, Vương Vũ
Linh mới hỏi: “Mặt cậu sao vậy? Tối qua không ngủ được à? Còn nữa, hôm qua cậu
xin nghỉ làm gì vậy? Đồn công an tìm cậu làm gì?”
Đàm Tĩnh biết Vương Vũ Linh tính khí nóng ny, biết được chuyện cả Tôn Chí
Quân thể nào cũng lại khuyên cô ly dị. Vì thế cô giấu giếm nói: “Không có
gì.”
“Xảy ra chuyện gì cậu lại còn định giấu tớ à?” Vương Vũ Linh tức giận, “Cậu
có còn là bạn của tớ nữa không?”
Đàm Tĩnh gắng chuyển chủ đề, trên đường từ bệnh viện đến cửa hàng, sợ mang
tiền trong ngườ