
quá nặng
lời? Anh cứng ngắc rời khỏi, cô cảm nhận được.
“Quan Nghị…” cô khẽ gọi,
nằm sát lại phía sau anh, mang theo một chút day dứt mà chủ động hôn anh, lòng
bàn tay theo bờ vai anh nhẹ vuốt xuống, đụng chạm cơ thể trần trụi của anh.
Anh quay đầu lại, “Em
muốn một lần nữa?”
“Ừm, có thể chứ?”
“Được” cô muốn, anh đáp
ứng. Cũng chỉ có thể như vậy…
Giấu đi đau xót trong
lòng, anh xoay người đè lên cô, lại nhen lên lửa tình. Như muốn bù đắp cái gì,
cô đáp lại rất nhiệt tình, hai thân thể kết hợp không còn khoảng cách, cộng
hưởng, ở bất kì thời điểm nào đều muốn khắc sâu cảm nhận. Tâm hồn lại… xa không
thể chạm tới.
———-
Bốp!
Đau đớn theo xương gò má
lan ra, trong nháy mắt tầm nhìn mờ mịt, đến khi bên tai truyền đến tiếng hét
kéo dài của Diêu Thiên Tuệ, anh mới phát hiện mình ngã ngồi trên mặt đất.
Thế này… là sao?
Miệng nếm được chút máu
tanh, anh chậm chạp ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt vô cùng giận dữ.
“Đỗ Phi Vân, anh dựa vào
cái gì mà đánh anh ấy?”
“Nắm đấm này, là tôi
đánh thay Thải Lăng, để anh vĩnh viễn nhớ kĩ, những tổn thương mà anh gây
cho cô ấy còn đau đớn hơn một đấm này trăm nghìn lần” nói xong
câu đó, Đỗ Phi Vân xoay người bước đi.
Thải… Lăng? Cái tên này
khiến anh ngay lập tức lấy lại được ý thức.
“Đợi đã” anh vội vàng
ngồi dậy, “Thải Lăng cô ấy… có khỏe không?”
Sau hôm đó, cô không
xuất hiện trước mặt anh nữa. Chẳng lẽ, sự thật đúng như cô nói trước khi rời
đi, sẽ không dây dưa gì với anh nữa?
“Anh dựa vào cái gì để
hỏi?” Đỗ Phi Vân quay nửa người lại, vẻ mặt giễu cợt.
“Một người đàn ông phụ
lòng cô ấy, hiểu lầm cô ấy thì dựa vào đâu mà hỏi? Họ Quan kia, tốt nhất anh
nên nhớ kĩ, lúc trước là chính anh tự tước bỏ tư cách được bảo vệ cô ấy, sau
này cho dù có người khác thay thế, cho dù anh có hối hận muộn màng, cũng không
có quyền tranh giành!”
“Đỗ Phi Vân, anh đứng
lại!” anh chưa kịp phản ứng, Diêu Thiên Tuệ đã tức giận gọi anh ta lại.
“Anh đã lấy lại công
bằng mà anh muốn, vậy còn em thì sao? Anh không có lời giải thích nào cho em
sao?”
Đỗ Phi Vân im lặng, “Xin
em tin anh, anh thật sự đã cố thử, nhưng xin lỗi, anh vẫn không thể yêu em.
Chuyện này không liên quan gì đến Thải Lăng, là anh nợ em, em có hận, xin em
chỉ hận anh thôi, đừng gây khó dễ cho cô ấy.”.
Diêu Thiên Tuệ
khóc, bởi vì anh chưa bao giờ có ý định bảo vệ cô như vậy.
Những lời này, văng vẳng
bên tai. Anh hối hận không kịp, quả thực Đỗ Phi Vân đã đoán đúng.
Lúc ấy anh không thể bỏ
mặc Diêu Thiên Tuệ khi tâm trạng cô đang rất cực đoan và suy sụp, đợi đến khi
cảm xúc dần hồi phục, rốt cuộc mới có thể ngồi xuống nói hết mọi chuyện, tâm tư
lắng xuống, anh chưa bao giờ hiểu rõ như lúc này.
Tình yêu say đắm trước
đây, thực sự đã qua rồi. Đã từng trả giá quá nhiều, thấy cô đau đớn tuyệt vọng,
anh không thể thờ ơ. Nhưng tình yêu bị chia cách, cũng đã một thời gian dài,
cảm giác một khi đã phải nhạt, cũng không thể tìm lại tình cảm đã ôm ấp của
ngày xưa.
Khi Thải Lăng xoay người
rời đi, cảm giác như bị rút cạn, trống rỗng, anh mới nhận ra đó là tình yêu.
Chưa được bao lâu, cô đã ở sâu trong lòng anh như vậy, mà anh lại chưa từng
nhận thấy.
Về phần Thiên Tuệ, kì
thực không khó lí giải. Cô giống như người bị rơi xuống nước, lúc ấy anh lại là
khúc gỗ trôi duy nhất, cô bám víu vào là chuyện thường tình, cô gần như bất
lực, cần một chút an ủi cùng bảo vệ, cho nên khi đó, anh không thể bỏ đi.
Nhưng bọn họ không thể
nào ở cùng một chỗ, cô không thương anh, anh cũng không yêu cô, điểm này cả hai
người đều rất rõ ràng.
Như Đỗ Phi Vân đã nói,
anh ta đã thử yêu Thiên Tuệ, nhưng không thể làm được, việc này có thể trách Đỗ
Phi Vân sao? Trách Thải Lăng sao? Chỉ có điều Thải Lăng so với Thiên Tuệ có
chút khác biệt, cô ấy thành công đi vào trong lòng Đỗ Phi Vân, còn Tuệ thì
không, làm sao trách được ai?
Biết rõ, bình thường trở
lại, Tuệ có thể khôi phục bình tĩnh như trước, chỉ có anh, rốt cuộc không thể
quay về.
Đã quen với bóng dáng có
thể xuất hiện trong mỗi ngóc ngách nhà anh bất cứ lúc nào, mỗi ngày anh đều chờ
mong, để rồi lại thất vọng. Trong chuyện tình cảm, anh rất vụng về, luôn luôn
là cô chủ động. Cô đi rồi, trong lòng đã hết hy vọng đối với anh. Anh bối rối
không biết phải làm thế nào để lấy lại được niềm tin nơi cô, làm thế nào để
khiến cô hiểu được, anh thật sự… rất quan tâm đến cô.
Anh hiểu rõ hơn bất cứ
ai khác, anh đối với cô, quá mức thua thiệt, một lần lại một lần bỏ qua cảm
giác của cô, nghĩ rằng cuối cùng cô vẫn bao dung, nghĩ rằng trong tương lai sẽ
có nhiều cơ hội để bù đắp lại, vì thế luôn làm cho cô khóc, làm cô thương tổn,
anh khiến cô chịu nhiều uất ức như vậy, để đến cuối cùng khi cô đã quá mệt mỏi,
buông xuôi những cố gắng với anh, anh lại không có mặt mũi nào mà đi níu kéo.
Đỗ Phi Vân nói đúng,
đúng là anh hối hận đã quá muộn.
Bịch! Một cái xoay