
được sao?” cười khẽ, vỗ về cậu bé mang vẻ mặt bất mãn. “Chị em thương em, không
đành lòng để em thất vọng, nhưng chúng ta cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của
chị em, em cũng hy vọng chị em sẽ vui vẻ, đúng không?”
Chị không hạnh phúc, tuy
rằng ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cậu biết vậy.
“Chuyện đó và chuyện ăn
cơm có liên quan gì?” cậu vẫn không hiểu, hạnh phúc của chị, vì sao lại liên
quan đến việc hôm nay có ăn tối cùng cậu hay không?
“Sau này em sẽ hiểu. Đi,
anh sẽ dạy em nên làm thế nào”
Một tiếng trước khi đại
hội thể dục thể thao kết thúc, Đỗ Phi Vân lấy cớ di động hết pin, mượn điện
thoại cô để gọi, tìm cái tên kia trong danh bạ.
Sau khi cúp máy, anh nhìn
đồng hồ bắt đầu tính giờ, đến khi Quan Nghị xuất hiện ở cổng trường, lại nhìn
đồng hồ lần nữa, con số trên đồng hồ khiến anh rất hài lòng.
Hình ảnh hai người đàn
ông cao lớn đứng nhìn nhau trước cổng trường vắng lặng khiến những người đi qua
đều cảm thấy kì quái. Quan Nghị cũng không rõ vì sao mình lại đáp ứng cuộc hẹn
này, di động hiện tên Thải Lăng, nhưng lại là giọng nói của một người đàn ông,
ngực bỗng nổi lên cảm giác đau đớn, gần như khiến anh không màng đến phép lịch
sự mà cúp máy ngay lập tức, nhưng là…
Anh im lặng thở dài. Là
vì câu nói kia… “nếu Lạc Thải Lăng đối với anh chỉ là người qua đường, không có
liên quan gì thì anh có thể coi như tôi chưa từng gọi tới.”
Sự tồn tại của cô với anh
đã sớm gắn liền như sinh mệnh, anh không cách nào lừa gạt chính mình, cho dù
biết rõ đến đây là tự chuốc lấy nhục…
Anh bây giờ, cái gì cũng
đều không có, danh không chính, ngôn không thuận, đứng ở trước mặt bạn trai cô,
ngoại trừ vô vàn khó xử thì cũng không có quá nhiều cảm xúc khác.
Nhưng anh vẫn không thể
không để ý, chỉ sợ sơ suất, sẽ bỏ lỡ thứ gì đó…
Lúc trước, chính vì anh
quá mức coi nhẹ, nên mới để mất cô, bài học này, rất đau đớn.
“Anh rể…” Lạc Diệc Khải
giật nhẹ ống tay áo Đỗ Phi Vân, lấy ánh mắt hỏi. Người này, có liên quan gì đến
hạnh phúc của chị?
Đỗ Phi Vân cười nhẹ nhìn
cậu khẳng định, thấp giọng nói, “Đi nhanh, đừng hãm hại anh” nếu để Thải Lăng
biết, nhất định sẽ không để anh yên.
Chờ tiểu quỷ đi xa, anh
quay lại giải thích, “Lạc Diệc Khải, em trai của Thải Lăng. Thải Lăng đi mua đồ
uống, tôi muốn nó đi ngăn cô ấy”.
Quan Nghị sắc mặt buồn
bã. Một tiếng ‘anh rể’, đã đủ tuyên bố về sự có mặt của anh.
Anh quả thật, không có
lập trường, không có tư cách.
Đây là sự thật mà Đỗ Phi
Vân muốn anh đến để nhìn rõ sao?
“Anh suy nghĩ nhiều quá,
tôi muốn tuyên bố điều gì, không cần phải thông qua người khác, nhất là lợi
dụng một đứa trẻ mười hai tuổi” Anh không bỉ ổi như vậy.
Dựa người vào bức tường
bao quanh sân trường, thái độ của Đỗ Phi Vân rất thảnh thơi. “Gọi anh tới, là
vì cảm thấy có một số chuyện phải cho anh biết, cũng bởi vì cả đời này dù có
chết Thải Lăng cũng sẽ không chủ động nói với anh. Về phần sau khi biết, anh
cần làm gì, đó là chuyện của anh, tôi không có quyền quyết định cuộc đời của
bất cứ ai, nhiều nhất cũng chỉ quyết định mười phút tiếp theo của anh thôi” nói
cách khác, anh không tính sẽ lãng phí quá nhiều thời gian vào việc công kích
tình địch nhàm chán này.
Quan Nghị kinh ngạc.
Người đàn ông này… phong
thái của anh ta, nhân phẩm của anh ta, khiến cho người khác bị khuất phục, khó
trách Thiên Tuệ si mê lưu luyến anh ta nhiều năm như vậy, mắt nhìn người của
Thải Lăng, rất tốt.
Anh ta nhìn đồng hồ, quả
thật bắt đầu tính giờ. “Với quan hệ giữa anh và cô ấy, chắc sẽ có thắc mắc sao
ban đêm Thải Lăng thường ngủ không yên, liên tiếp gặp ác mộng?”
Hai chữ ‘quan hệ’, ngụ ý
rất rõ ràng, Quan Nghị lập tức bối rối nói không thành tiếng.
“Tôi… Tôi và cô ấy…”
không thể nói dối trắng trợn, anh khó khăn dừng lại.
“Được rồi, tốt nhất anh
đừng nói ra, mấy đêm cô ấy không về nhà là vì lêu lổng cùng một gã đàn ông thứ
ba không phải anh!”
“…” bị xếp thành người
đàn ông thứ hai, không biết nói gì.
“Anh có muốn biết, là ai
khiến cô ấy ngủ không yên, suốt đêm khóc lóc mà tỉnh lại? Không cần phải nói
tôi cũng biết anh nghĩ cái gì, đúng vậy, là nam giới.” Nhìn chăm chú vào vẻ mặt
của anh, thình lình, nói nhấn mạnh rõ ràng, “Là con trai của cô ấy. Cô ấy từng
mang thai, mới ba tháng, đã biết giới tính. Đứa nhỏ là của ai, anh có thể chỉ
điểm cho tôi được không?”
Vẻ mặt Quan Nghị đột
nhiên trắng bệch, “Anh, anh nói gì?”
Trái tim một trận đau
đớn, như có một lực lớn bóp chặt lại, khiến đầu óc anh trống rỗng, cảm thấy khó
thở.
“Cô ấy không sinh đứa bé,
bởi vì gã đàn ông chết tiệt mà cô ấy thương yêu, đã làm cô ấy rất tuyệt vọng,
cho nên cô ấy kiên quyết lựa chọn phá thai, cô ấy thực sự muốn dứt khoát đoạn
tuyệt với anh nên nhờ tôi giúp đỡ. Khi đó tôi đã nghĩ, người đàn ông đó thật vô
tâm, cắt đứt cũng tốt, rồi bắt đầu lại từ đầu. Tôi ngồi cạnh cô ấy, giấy đồng ý
phẫu thuật là do tôi kí, ngoài tôi ra không có bất cứ ai khác biết, cô ấy đã
từng có một đứa con trai.”
“Tôi vĩnh viễn không thể
quên được, hình ảnh cô ấy nằm trên bàn giải phẫu, sắc mặt trắng