
thần giữ cửa cả đêm.
Quan Nghị kinh ngạc. Cô
vì một lời mời đơn giản của anh, đặc biệt chạy tới?
“Vé – xem – phim – của –
em – đâu?” chìa tay ra, không khách khí mà yêu cầu.
“Xem xong rồi” anh trả
lời một nẻo, theo bản năng che giấu, không muốn cho cô biết hành tung hôm nay
của anh.
“Hả. Đi cùng ai?” giọng
buồn bực rút tay về, lại bị anh nắm chặt, thấy tay cô lạnh cóng.
“Đi một mình. Em rất
lạnh?” nghĩ lại cô ngồi chờ ngoài trời gió lạnh, Quan Nghị càng nắm chặt hơn,
ôm trọn trong tay anh. Nhớ rõ trước kia cô không bao giờ sợ lạnh, mùa đông
nhưng cơ thể cô vẫn rất ấm áp, lúc ấy còn dựa gần vào anh mà kiêu ngạo nói,
“Giúp anh sưởi ấm, mau cảm ơn em đi!”
“Lạnh muốn chết” không
thỏa mãn trong lòng bàn tay anh, đôi tay bé nhỏ trực tiếp luồn vào dưới áo, dán
vào ngực anh.
Là bởi vì… nguyên nhân
kia sao? Thân thể yếu đi, tay chân lạnh như băng…
Vòng tay ôm cô vào trong
ngực, “Không sao, đến lượt anh sưởi ấm cho em”.
Lạc Thải Lăng kinh ngạc,
hốc mắt nóng lên, đem mặt vùi sâu vào ngực anh, hai tay trượt lên, bắt đầu cởi
quần áo anh, động tác này cô đã rất thuần thục.
“Thải Lăng, anh không…”
anh không phải có ý đó!
Cô ngẩng đầu, ngăn chặn
lời nói của anh vẫn còn dang dở, “Đây là phương pháp sưởi ấm tốt nhất với em”.
Vì sao giữa bọn họ, đều
phải lấy kích tình bắt đầu, rồi lại lấy kích tình chấm dứt? Sáng hôm sau tỉnh
lại, chỉ là một mảnh trống rỗng. Sẽ không còn có thể giống như trước, chỉ đơn
thuần nằm ôm nhau trò chuyện?
Anh nhắm mắt, đem cảm
giác xót xa đè lại trong tâm hồn, thuận theo ý cô, không hề nhiều lời.
———-
Sau đêm đó, cô không tiếp
tục đến chỗ anh nữa.
Anh nói… muộn rồi, để hôm
khác.
Anh nói… tuần này anh
muốn về Vân Lâm, em đừng đến đây.
Anh nói… để anh yên tĩnh
một chút, có một số việc, anh cần suy nghĩ thật kĩ.
Tóm lại, thời điểm nào
anh cũng có lý do.
Cuối cùng, thậm chí anh
thở dài nói… Thải Lăng, đây không phải điều anh muốn, quan hệ thể xác không có
tình yêu, anh không thể tiếp tục.
Cô như bị điện giật, ngây
ngốc tại chỗ, ngay cả anh cúp máy lúc nào cũng không biết.
Đây là nguyên nhân anh
giữ lại chìa khóa? Không muốn tiếp tục mối quan hệ này, không cho cô bước vào
cuộc sống của anh mà làm loạn lần nữa?
Phi Vân từng nói, mối
quan hệ này sẽ không thể kéo dài mãi, nếu không thật lòng, một khi anh mệt mỏi,
kết quả là cô vẫn trắng tay.
Anh… đã mệt mỏi sao?
Cô biết mình rất ngu
ngốc, dùng phương pháp ngu ngốc nhất để được ở bên cạnh anh. Nhưng ngoài cách
đó ra, cô không biết phải làm thế nào nữa! Những cách có thể thử, tất cả cô đều
đã thử qua. Gia thế có thể làm cho những chàng trai đỡ phải phấn đấu trong ba
mươi năm, anh không để vào mắt; tình cảm thật lòng cô cũng đã trao, anh không
quyến luyến; cuối cùng ngay cả đến vóc dáng xinh đẹp này cũng không thể giữ nổi
anh… Cái gì anh cũng không cần, tất cả những thứ cô đã cho, toàn bộ anh đều từ
chối. Dùng hết cơ mưu, cũng không thể giữ được người đàn ông này.
Cô từ ban đầu lo sợ không
yên, đến cuối cùng nảy sinh buồn bực.
Giận anh, cũng là giận
chính mình.
Giận anh khó lấy lòng,
cũng giận mình không có khí phách, đàn ông trên đời này nhiều như vậy, vì sao
cứ phải cố chấp với anh?
Cho nên sau này, khi anh
chủ động đến tìm cô, cô ngược lại lấy sự lạnh lùng để ứng phó.
Anh bảo, có chuyện muốn
nói với cô.
Cô mặt không chút thay
đổi đáp trả, “Em bề bộn nhiều việc, hôm khác nói sau”.
Anh đưa cơm đến, cô nói
không đói bụng, đóng sầm cửa lại trước mặt anh, sau đó anh nhờ thư kí chuyển
giúp, cô không kìm được mà đỏ mắt.
Không sai, cô chính là
đang giận lẫy, muốn anh nếm thử cảm giác bị cự tuyệt, lòng cô không phải làm
bằng sắt thép, mặc anh quăng thế nào cũng không đau.
Chỉ là cô không nghĩ tới,
anh sẽ dùng cách này để trả lại cô… đơn xin nghỉ phép tạm thời!
Cô lập tức như bị sét
đánh, đầu óc không thể suy nghĩ.
“Anh ấy nói, gia đình
đang thúc giục, bắt anh ấy về Vân Lâm xem mắt, sớm lập gia đình, để ba mẹ yên lòng.”
Đây là lý do anh tạm thời
xin nghỉ phép?
Nếu không phải có lời đồn
“quan hệ của bọn họ không đơn giản”, có người đến nói cho cô biết, chỉ sợ anh
đột nhiên biến mất, cô sẽ không thể tìm được.
Anh khiến cô khép lòng
tám, chín năm, chẳng qua cô mới chỉ khó tính làm loạn có một tuần, anh cứ như
vậy đáp trả cô?
Anh không biết, cô đang
làm điệu làm bộ sao?
Anh không biết, cô rất
tủi thân, chứ không phải là không quan tâm đến anh sao?
Anh không biết, anh không
biết cô chỉ muốn anh đi tới, ôm cô một cái, cưng chiều cô mà thôi?
Vì sao người bị tổn
thương luôn là cô? Vì sao anh luôn không cố gắng, không chút lưu luyến nào mà
xoay người bước đi? Tám năm trước như vậy, tám năm sau vẫn như vậy! Cho dù cô
trả giá bao nhiêu, cũng không thể đổi lấy chút quan tâm cùng thương tiếc của
anh, cô là kẻ không đáng được yêu sao?
Khi biết chuyện, cô quả
thực giận điên người, thịnh nộ đi một mạch lên phòng IT ở tầng mười.
Chỗ ngồi của anh trống
không, đồng nghiệp ngồi cạnh anh nói với cô, “Giám đốc Lạc, anh ấy làm đến hôm
nay thôi, vừa mới thu dọn đồ đạc cá nhân, v