Duck hunt
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322823

Bình chọn: 9.00/10/282 lượt.

ường và tội ác,

Tương lai chúng ta thay đổi khôn lường,

Em lại nói, chúng ta buộc phải học quy tắc của nó,

Ai ơi hãy dạy tôi, làm sao để quen với nhượng bộ,

Giảng hòa với mọi việc không như ý…”

Tiết tấu bài hát không cao, dồn dập và phát âm loạn xạ như bài hát

trước. Cách một hành lang, tiếng nhạc không còn chói tai, ca từ được

trình bày bởi một ca sĩ giọng cao lảnh lót mà không kém phần mạnh mẽ,

phút chốc đã làm rung động Nhâm Nhiễm, cô dán mắt vào sân khâu, cảm giác như đang trong cuộc chiến, cô sờ nhẹ vết sẹo trên tay như sờ vào cảm

xúc của mình.

Cô hoàn toàn không thấy Gia Tuấn đang ầm ầm bước qua, kéo mạnh tay cô, cô tiến lên vài bước theo quán tính mới hoàn hồn.

“Gia Tuấn, anh làm gì vậy?”

Gia Tuấn liếc cô một cái, bực bội nói câu gì đó cô không nghe rõ,

đành đi theo Gia Tuấn đồng thời không quên ngoái đầu lại, trông thấy Gia Thông vẫn đứng tại chỗ đó mà không hề nhìn cô, anh khoanh hai tay nhìn

về sân khấu, dường như không hề bận tâm việc cô rời khỏi bằng cách nào.

Vừa về chỗ ngồi, Nhâm Nhiễm đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tư Lăng Vân, vội rút tay ra.

Tư Lăng Vân là người bản địa, biệt hiệu là hoa khôi của học viện,

dáng chuẩn như người mẫu, lại đẹp lộng lẫy, nên có đôi phần cao ngạo. Cô nàng từ lâu đã không còn nhẫn nại khi Gia Tuấn đã dành quá nhiều thời

gian chăm sóc Nhâm Nhiễm. Nhưng vì Nhâm Nhiễm bị thương, cô nàng không

tiện nhiều lời.

Vốn dĩ cô nàng mong đợi cuộc hẹn hò lãng mạn trong đêm sinh nhật để

thắt chặt thêm tình cảm với anh chàng Gia Tuấn – tưởng gần như lại xa

này. Nào ngờ Gia Tuấn lại mời cả Nhâm Nhiễm, cô ngấm ngầm bực bội, may

là còn mời thêm các bạn khác trong khoa nên cô cũng có dịp nở mặt.

Cô quyết tâm làm cô nàng độ lượng nhưng tình hình là: Nhâm Nhiễm cả

buổi tối cứ ngơ ngớ ra, chỉ chúc mỗi câu sinh nhật vui vẻ thì chẳng thèm mở miệng nói thêm lời nào, Gia Tuấn thì lúc nào cũng chăm chăm vào Nhâm Nhiễm, thời gian quan tâm Nhâm Nhiễm còn nhiều hơn mình. Giờ đây lại

ngang nhiên nắm tay Gia Tuấn về chỗ. Các cô bạn đi cũng không hẹn mà gặp – họ không xem biểu diễn nữa, chỉ nhìn nhau với ánh mắt tò mò, khiến Tư Lăng Vân phẫn nộ.

Vừa khéo lúc ban nhạc nghi giải lao, DJ chuyển nhạc sang giai điệu du dương hơn, cuối cùng cũng nghe được tiếng nói chuyện của mọi người. Gia Tuấn lạnh mặt hỏi Nhâm Nhiễm: “Em đi lâu như vậy là chỉ nói chuyện với

hắn sao?”

“Em và anh ta chỉ vô tình gặp và chào hỏi nhau thôi.” Nhâm Nhiễm

không trách móc thái độ của anh vội giải thích, đồng thời đẩy nhẹ tay

Gia Tuấn, ngụ ý anh chú ý đến ánh mắt phẫn nộ của Tư Lăng Vân đang nhìn

qua. Hành động này lọt vào mắt Tư Lăng Vân đã khoác lên một ý khác, quả

thật như châm dầu vào lửa, chút bình tĩnh còn sót lại của cô nàng đã bị

thiêu cháy.

Tư Lăng Vân đứng nhổm dậy: “Hai người đang làm gì đấy? Nếu cảm thấy

chơi cái trò ám muội này thú vị thì cũng không cần phải chơi trước mặt

tôi để sỉ vả tôi.”

Nhâm Nhiễm đỏ mặt, Gia Tuấn cảm thấy quái lạ, chau màu nói: “Tư Lăng Vân, em nói gì vậy?”

Lăng Vân “hứ” một tiếng rõ dài, “Kỳ Gia Tuấn, anh nói hai người chỉ

là anh em thôi ư? Tôi nói hai người đang đùa cợt với tình cảm.”

“Em nói bậy cái gì thế kia?” Gia Tuấn cáu kỉnh hỏi lại, anh chỉ có

tướng tá trông dịu dàng thôi chứ tính tình xưa nay chẳng dịu dàng chút

nào, đụng mặt Gia Thông ở đây anh đã mất vui lắm rồi, không còn có tâm

trạng dỗ ngọt một ai.

Cô nàng giận đến phát khóc, cầm lấy giỏ xách rồi phóng nhanh ra

ngoài. Các bạn học ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói gì hơn. Một

cô bạn trong đó lên tiếng: “Gia Tuấn, anh đuổi theo nhanh đi, khuya rồi, lỡ xảy ra chuyện gì không hay.” Gia Tuấn không hề nhúc nhích, trước mặt mọi người, Nhâm Nhiễm buộc đẩy mạnh anh một cái, anh mới đứng dậy đuổi

theo.

Mọi người trong buổi tiệc hôm nay đa phần đều là bạn học chung khoa

kinh tế và pháp luật với Gia Tuấn và Lăng Vân. Vốn chẳng quen gì Nhâm

Nhiễm, lúc này lại nhìn cô ánh mắt đầy ác ý, Nhâm Nhiễm không nán lại

nữa, ngồi được một lúc, cô đứng dậy: “Mọi người chơi, em xin phép về

trước.”

Lúc này, ban nhạc đã quay trở lại sân khấu, âm nhạc lại vang lên, nào ngờ không một ai chào tạm biệt cô, cô nhếch nhác đi ra chỗ ngồi với tâm trạng ủ rũ.

“Bạn trai cô đuổi theo cô gái khác ra ngoài rồi kìa?”, Gia Thông vẫn

đứng tại chỗ ban nãy, ánh mắt cố giấu sự giễu cợt, trong tư thế sẵn sàng đón nhận cơn bộc phát của cô.

Nhâm Nhiễm không thèm nói gì, trợn tròn mắt, lầm bầm: “Anh rảnh thiệt!”

Không thèm để ý anh có nghe rõ hay không, cô bước qua người anh.

Nào ngờ Gia Thông vừa đi theo sau cô vừa gọi điện nói bạn có việc bận phải đi trước. Nhâm Nhiễm nào dám đi với bạn trai người khác nữa, vội

vàng dừng chân, “Anh đừng đi theo tôi, đợi tôi đi khỏi, tùy anh muốn đi

đâu cũng được.”

“Sợ bạn trai cô hiểu lầm à?”

“Tôi sợ bạn gái anh hiểu lầm!”

“Bạn gái?”, Gia Thông ngơ ngác rồi bật cười ngay sau đó: “Đừng lo,

chúng tôi vừa quen không bao lâu, hơn nữa cô ấy là người trưởng thành,

chịu nghe giải thích, biết nhượng bộ. Cô thì khác, tôi sợ cô lại trốn đi một hốc nào đó ngồi khóc một mình th