
ng rất hấp dẫn và gợi tình bước đến gần anh, ngồi kế bên anh, cười nói: “Anh đẹp trai, có thể mua cho em ly
rượu không?”
Anh chống cằm nói với cô nàng đang tán tỉnh: “Ly này tôi mời, nhưng tôi muốn ở một mình.”
Cô nàng hếch mặt, vừa định nói gì, điện thoại anh reo lên, là Nhâm Nhiễm.
“Kỳ Gia Thông,” giọng cô nhỏ nhẹ, xen lẫn chút sợ hãi, dường như vẫn không biết có nên gọi điện cho anh không.
Cho dù anh tâm trạng đang rất tồi tệ, nhưng vẫn cười rất khoan dung: “Sao
rồi?”
“Anh bây giờ đang ở đâu?”
“Đang uống rượu trong quán bar.” Quả thật anh đã uống không ít, chất
cồn bắt đầu điều khiển bộ não của anh, anh chọc ghẹo: “Chưa gì đã nhớ
anh rồi à?”
“Bây giờ em đang ở sân bay Thẩm Quyến, em muốn gặp anh.”
Anh vừa bất ngờ, vừa cảm thấy phiền toái. Anh không thích bị người ta đeo bám như vậy, do dự một lúc, anh báo cô địa chỉ khách sạn anh đang
ở, “Gọi xe taxi đến đó, khoảng 20 phút sẽ tới, anh đợi em dưới sảnh.”
“Anh sẽ nói với cô ta, anh muốn ở một mình chứ?” Cô nàng bên cạnh chế giễu, nghiêng đầu nhìn anh chăm chăm.
Anh bật cười, uống cạn rượu trong li, lấy ví thanh toán tiền: “Có thể có, cũng có thể không?”
Đêm hè trên đường phố Thẩm Quyến, gió biển thổi vào đất liền mát rười rượi, Kỳ Gia Thông đã nhuốm men say, đi bộ về khách sạn cách đó không
xa, trên đường, đích thực anh đang suy nghĩ, mình nên làm gì.
Từ lần đầu tiên ôm chầm Nhâm Nhiễm, chứng kiến cảnh cô khóc đến long
trời lở đất trong vòng tay của mình, anh đã nảy sinh một tình cảm rất
phức tạp, vừa thương xót, vừa bất nhẫn.
Công việc của anh là phân tích xu hướng thị trường, nhưng không hề
thích phân tích cặn kẽ tình cảm của mình, trong cách đối xử giữa nam nữ, anh bằng lòng hành động theo bản năng nhiều hơn.
Nhưng đối mặt với Nhâm Nhiễm, anh không thể không kiềm chế bản năng của mình.
Chẳng lẽ lại cư xử với nhau như cái đêm ở khách sạn Đế Cảnh thành phố Z sao? Anh cười đau khổ.
Cô bé còn trẻ như vậy, với gương mặt thanh thoát, trong sáng, tính
cách ngây thơ, nhiệt tình, đôi mắt trong vắt long lanh, đôi môi và cơ
thể đều rất mềm mại, toàn thân lan tỏa nét đẹp thật quyến rũ. Anh luôn
kiềm chế dục vọng của mình làm một thằng đàn ông vô hại. Cùng một bé gái chơi trò chơi ôm ấp, hôn hít, đối với anh, đương nhiên, không phải lúc
nào cũng thú vị.
Cách khung cửa kính của đại sảnh, Gia Thông trông thấy phục vụ ra mở
cửa xe, Nhâm Nhiễm bước ra, cô mặc chiếc áo sơ mi màu cam in hình con
gấu hoạt hình trước ngực, đeo chiếc ba lô to đùng, trên tay còn xách
thêm một túi xách nữa, tóc cột cao, không biết có phải do đi đường mệt
hay không, mặt mày tái mét, sắc mặt hơi đờ đẫn. Nghĩ đến việc cô bé này
một mình đến tìm mình, trong lòng anh đột nhiên mềm nhũn ra.
Anh đứng dậy bước ra đón cô, vừa nắm chặt tay cô thì cô lại hét đau thành
tiếng.
Anh cầm tay cô lên, lòng bàn tay có vài vết thương còn rất mới, “Bị gì vậy?”
Cô rút tay lại, ấp úng: “Không cẩn thận bị xước, không sao đâu.”
Điện thoại anh lại reo lên, ông Chu – chủ tịch hội đồng quản trị của
một tập đoàn nọ tại Thẩm Quyến vừa ăn tối cùng anh lúc nãy, nhiệt tình
mời anh đến quán bar cao cấp nào đó gặp mặt, nói sẽ giới thiệu người bạn tai to mặt lớn gì đó cho anh quen. Anh cười nói, “Chu Tổng, thật ngại
quá, bạn gái tôi đột nhiên đến thăm.”
Mặt Nhâm Nhiễm đỏ bừng, nhưng có thể lờ mờ nghe được giọng Chu Tổng
nói bên đầu dây: “Có thể dẫn theo bạn gái anh mà, tiết mục ở đây phong
phú lắm.”
“Máy bay trễ chuyến, cô ấy bảo là mệt rồi. Cô bé này bướng bỉnh lắm, tôi mà không ở bên cạnh thì cô bé sẽ không vui.”
“Vậy à? Ngày mai khi nào chúng ta gặp được?”
Gia Thông im lặng một lúc, anh đưa di động ra, mắt nhìn sang Nhâm
Nhiễm như ngụ ý điều gì, miệng vẫn nói: “Ngày mai em đi chơi một mình
được không? Anh còn có việc…”
Nhâm Nhiễm đột nhiên hiểu ý, nhỏ nhẹ và rõ ràng: “Em không chịu, anh phải đi chơi với em.”
Gia Thông nhìn Nhâm Nhiễm lộ một nụ cười rất tươi, tỏ ý khen ngợi rồi não nề nói vào điện thoại: “Chu Tổng, hay là như vậy, tối mai chúng ta
hẹn lại, kiến nghị của ông tôi sẽ xem xét cẩn thận, nó rất hấp dẫn,
nhưng cần thảo luận lại vài chi tiết…”
Chu Tổng cười hớn hở: “Cũng được, Tiểu Kỳ, không ngờ một người ngang
tàng như cậu cũng không qua được ải mỹ nhân, chi tiết thì dễ thương
lượng, nhưng mấy ngày này cần phải kí kết thỏa thuận ban đầu, không thể
kéo dài thêm nữa.”
Gia Thông tắt máy, mặt tối sầm, Nhâm Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, anh chỉ mất hồn chốc lát, liền lấy ba lô Nhâm Nhiễm xuống, nắm cánh tay còn lại của cô, vừa dắt cô về phòng vừa hỏi: “Mệt lắm phải không, sao sắc mặt
trông tệ vậy?”
“Em sợ đi máy bay một mình.”
Gia Thông hơi ngạc nhiên, “Sợ gì kia chứ, tỉ lệ tai nạn do máy bay là thấp nhất trong các tai nạn giao thông.”
“Không phải sợ bị tai nạn.”
Nhâm Nhiễm không giải thích rõ. Trước đây khi theo cha mẹ đi máy bay
du lịch, cô đã rất căng thẳng cứ nắm chặt tay của mẹ suốt, cha mẹ đành
thay phiên an ủi cô, lúc quay về cả nhà chuyển sang ngồi xe lửa.
Lần ngồi máy bay kế tiếp là lúc theo Gia Tuấn về thành phố Z trong
mùa hè năm nay, cô không h