
iểu tại sao mình vẫn sợ hãi bất an, không thể
không nắm chặt tay Gia Tuấn. Dù Gia Tuấn có trò chuyện cỡ nào, cô vẫn
không thể thả lòng người. Hôm nay một mình đáp máy bay đến Thẩm Quyến,
cô một mạch đến thẳng sân bay mua vé, cho đến khi bước lên máy bay, cô
mới toát mồ hôi, tim đập liên hồi, thậm chí cô không biết là vì đột
nhiên cảm nhận được cô đang bỏ đi một mình bằng cách mà mình sợ hãi
nhất, hay là hồi hộp vì sắp được gặp Gia Thông.
Gia Thông hoàn toàn không chú ý, anh mở tủ lạnh lấy chai nước ép: “Đói không? Anh dẫn em đi ăn, ở đây có nhà hàng Ý…”
Nhâm Nhiễm không đón lấy chai nước ép, cô xông thẳng vào lòng anh, ôm chặt anh, anh tiện tay đặt chai nước xuống, một tay ôm chặt cô, một tay vuốt tóc cô, vừa định nói chuyện, cô đã nhón chân lên, hôn vào môi anh.
Cô đột nhiên bạo gan như vậy, khiến anh bất ngờ.
Rõ là cô nàng đang mô phỏng động tác của anh đêm hôm qua, chiếc lưỡi
nho nhỏ mưu đồ chui vào trong môi anh, không ngờ răng lại va vào răng.
Anh vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy buồn cười, anh choàng tay qua eo cô,
điều chỉnh chút tư thế, chuẩn bị đáp trả một nụ hôn thật sâu. Không ngờ
cô lại xuệch xoạc đưa tay luồn qua sơ mi vuốt ve cơ thể anh.
Lần đầu tiên Gia Thông trông thấy một cô bé bộc lộ một cách gan dạ và đồng thời cũng vụng về và thiếu kinh nghiệm đến thế.
Tay của cô không ngừng lượn lờ trên cơ thể, lúc thì như muốn cởi nút
áo cho anh, lại chần chừ dừng tại một điểm. Cơ thể cô áp sát người anh,
mang theo sức ép mềm mại, dường như rất nóng lòng đi xuyên vào sâu trong lòng, đôi môi ú ớ phát ra vài tiếng… Tất cả đều đang khêu gợi anh, kích thích anh.
Anh miễn cưỡng buông cô ra, muốn xa cô một khoảng cách, nào ngờ cô càng dùng sức bấu vào cổ anh, quấn lấy anh da diết.
“Nhâm Nhiễm, em biết em đang làm gì không?” Anh hét lớn.
Cô nghe nhưng mặc kệ, như một người đã hạ quyết tâm, không để bất kỳ
người nào trong hai người có cơ hội chần chừ và do dự. Cô cởi tiếp nút
áo thứ hai trên người anh, áp sát đôi môi vào lồng ngực anh.
Gia Thông vốn đã ngà ngà, đang trong trạng thái hưng phấn, hoàn toàn không cần quá nhiều khích lệ.
Nhâm Nhiễm được anh cố định trên tấm ga giường trắng tinh, cơ thể anh lấp kín cơ thể cô. Khi anh đi vào người cô, cô đau đến toàn thân co
rúm, cắn chặt hai môi, bấu mạnh vào vai anh, nghiêng đầu về một bên.
Anh cảm nhận nỗi sợ hãi và co rúm trên cơ thể cô, thế nhưng, cô kiên định đến bất ngờ.
Kỳ Gia Thông chinh chiến nhiều năm trên thị trường trái phiếu, anh
từng trông thấy nhiều người có nét mặt tương tự, đều hồi hộp kiên định
cược một ván với chính mình, đương nhiên anh không muốn người đàn bà nằm dưới cơ thể mình không thấy khoái cảm, mãn nguyện mà còn đau khổ như
vậy.
Chần chừ về mặt tâm lý và trở ngại về mặt sinh lý đã khiến động tác
anh chậm dần, lúc này, Nhâm Nhiễm quay đầu qua, đôi mắt trong veo đột
nhiên loang nước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Phút chốc, anh đột
nhiên nhớ đến cái lần đầu tiên gặp cô, anh lái xe chở cô, đi lang thang
trong thành phố, cho đến khi cô không còn phát ra tiếng khóc nữa, anh
dừng đèn đỏ, thừa dịp liếc mắt ra sau, phát hiện cô đang khóc không
thành tiếng, nước mắt cũng ròng ròng như thế.
Anh rung động, thương xót cô vô cùng. Anh hôn nước mắt cô, đầu lưỡi
nếm vị mặn chát, lại hôn vào môi cô, liếm vào chiếc răng đang cắn chặt,
lướt nhẹ từng kẽ răng nhỏ bé nhất rồi cuốn thẳng vào trong quấn quýt lấy cô, an ủi cơ thể co rúm vì căng thẳng. Cô khép môi lại, giữ chặt anh
trong ấy, thân người cô nóng ran và tan chảy như dòng nham thạch. Cái
đau rát thé người ấy cuối cùng cũng đến, nhưng dường như cô không còn
cảm giác chịu đựng như ban đầu, hơi thở và tiếng rên rỉ đều được môi anh bao bọc tất, nụ hôn anh sâu ngất ngưởng, nụ hôn phối hợp cùng cơ thể từ chậm sang nhanh, dần dần đi thẳng vào cơ thể cô.
Thì ra, giao hợp không hẳn chỉ là sự giao thoa giữa môi lưỡi hoặc cơ
thể, anh có cảm giác như mình vào sâu trong từng ngõ ngách trên cơ thể
cô, và cơ thể nhỏ bé cô phảng phất dung nạp mọi thứ thuộc về anh. Hai
người như được một sức mạnh vô hình, cướp đi mọi lí trí.
Gia Thông ôm Nhâm Nhiễm ngủ một giấc ngủ thật sâu.
Nguồn vốn bị đóng băng, những mưu mô và toan tính từ các phía, sự
nghiệp buộc phải dừng bước, mất phương hướng trên thị trường… tất cả đều bị một bàn tay vô hình xua đi, lần đầu tiên, anh không cần dùng rượu
gây tê bản thân, anh vứt sạch sẽ mọi lo âu và ngủ rất thoải mái.
Khi anh mở mắt ra, tia nắng ban mai xuyên vào rèm cửa chiếu vào trong phòng, cô gái ngủ chung giường đang trợn tròn mắt, nhìn anh tha thiết.
“Chào buổi sáng.”
“Chào anh.” Nhâm Nhiễm mỉm cười, cô mặc chiếc áo ngủ sọc ca rô, đã dậy từ rất sớm và tắm gội sạch sẽ.
“Sao em thức dậy sớm vậy?”
“Anh ngủ ngang như cua, không để em ngủ.” Cô chỉ trích, “Hên là em không bị rơi xuống.”
Anh chợt nhìn lại vị trí nằm của anh, quả nhiên đang nằm ngay giữa
giường. Anh cười lớn, đưa tay ôm cô vào lòng, “Lần sau anh sẽ nhớ đặt
căn phòng với chiếc giường KING SIZE.” Anh đột nhiên nghĩ ngay đến kế
hoạch mà anh sắp xếp sẵn, vội chau mày lại.