Disneyland 1972 Love the old s
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324114

Bình chọn: 7.5.00/10/411 lượt.

ặt tái xanh, cô không thể bỏ mặc.

“Anh Tuấn, anh cố gắng đi học, sắp hết năm học dự bị rồi, anh phải chọn chuyên ngành, chuẩn bị vào đại học…”

“Tiểu Nhiễm, tại sao em lại chọn học ngành tài chính?”. Gia Tuấn đột nhiên

hỏi.

Lựa chọn chuyên ngành này, cô không thương lượng với một ai. Nhưng cô nhìn nét mặt của Gia Tuấn đã biết anh vốn không cần câu trả lời của cô, quả nhiên anh chuyển đề tài, “Đương nhiên, anh đoán không phải vì đam

mê. Còn anh, anh không cần suy nghĩ, anh theo học ngành quản trị kinh

doanh. Sau khi học xong, còn cả khối thời gian làm con ngoan cho cha mẹ, sinh con đẻ cái theo yêu cầu của họ, tiếp quản công ty, nên bây giờ…”

Anh đứng nghiêm, nhìn thẳng vào Nhâm Nhiễm, nhếch môi cười, gương mặt điển trai dưới ánh đèn càng tỏ ra lộng lẫy và rạng ngời hơn, “Anh cảm

thấy anh có quyền buông thả một lúc…”

Nhâm Nhiễm nghĩ, cô thậm chí từng bỏ nhà ra đi sống thử với người đàn ông khác, để cô đi khuyên Gia Tuấn không nên buông thả khi vẫn chưa quá hai mươi mốt tuổi mà đã bi quan với cuộc sống thì hiển nhiên không có

sức thuyết phục. Cô đành rời mắt: “Nếu như anh buông thả mà có thể khiến anh và người yêu anh vui vẻ, em không có gì để nói. Nhưng bây giờ Mẫn

Nghi không vui, trông anh… cũng không vui.”

“Đương nhiên anh không vui, nhưng không ai có quyền yêu cầu mình nhất định vui vẻ cả. Anh cũng biết Mẫn Nghi không vui, anh từng khuyên cô

ta: hai người không vui không nhất thiết phải trói buộc nhau. Cô ấy hoàn toàn tự do.”

Nhâm Nhiễm nhìn anh trừng trừng: “Anh Tuấn, đừng nói những lời như

vậy, quá khiến người ta đau lòng. Đừng nghĩ rằng cô ấy yêu anh thì anh

có quyền làm tổn thương cô ấy.”

“Anh cứ ngỡ rằng, một khi đã yêu một ai đó, tức là đã hai tay dâng

tặng người đó một đặc quyền.” Gia Tuấn thì thầm, “Em đã từng có cảm giác như vậy không?”

Nhâm Nhiễm cứng họng, Gia Tuấn bước qua vai cô bước lên lầu rồi tiếp

tục nói mà không quay đầu lại, “Đừng bận tâm chuyện của anh và Mẫn Nghi, cô ấy không cứng đầu như em.”

Đêm hôm đó, Nhâm Nhiễm mất ngủ.

Tháng 8 ở Melbourne là lúc cuối đông, nhưng thời tiết ở đây không

lạnh lắm, chỉ tầm 8 – 9 độ. Phòng của cô ở lầu hai, ngoài cửa sổ là bãi

cỏ sau nhà, phía sau có một dãy cây bạch đàn, không khí rất thoáng đãng. Cô nằm trên giường nhìn ra, ánh trăng sáng ngời trên cao chiếu vào

giường như rải từng làn sương trắng.

Lúc này, cô không có tâm trạng để ngắm cảnh, cô đang có tâm sự.

Mọi người đều cho rằng, cô thích nghi khá tốt với cuộc sống ở nước

ngoài, đi học, làm thêm, lúc rảnh rỗi đi dạo vùng ngoại ô, sống rất nề

nếp. Nhưng chỉ cô mới biết, cô cố tình xếp kín thời gian, hễ không làm

bài tập, không làm thêm, không đọc sách, cô đơn sẽ ăn mòn trái tim cô.

Cô giữ khoảng cách nhất định với cha, không thể thân mật như xưa.

Người bạn chơi thân từ nhỏ, bây giờ là người yêu của bạn học phổ thông,

cô cần tỉnh táo và cố gắng giữ khoảng cách với anh.

Cô nhìn thấy anh chơi vơi, nhưng lực bất tòng tâm.

Trường học và nơi cô làm thêm đều có người theo đuổi cô, cô thậm chí

thử đi xem phim chung với một nam sinh trong số đó, nhưng buổi hẹn hò đó thất bại vô cùng, khi hai người chào tạm biệt đều thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn không quên được Gia Thông. Từng sống chung với người đàn ông

chín chắn như anh rồi tiếp xúc với người đàn ông khác, cô khó mà dễ dàng rung động như trước.

Tình yêu một khi đã quá mãnh liệt, buông tay chỉ là một giả tưởng.

Cho dù xa đến nửa vòng trái đất, mỗi khi nghĩ đến cái tên này, tim cô

lại run lên từng hồi.

Họ đã xa nhau hơn một năm.

Từ cảm giác mong nhớ điên cuồng ban đầu, cô bắt đầu thực tế hơn.

Chứng kiến cảnh hợp tan, xào xáo chua chát giữa Gia Tuấn và Mẫn Nghi, chứng kiến mối tình sinh viên ngọt ngào của các bạn học khác, cô nhận

thức được, mối tình của cô hoàn toàn khác với bạn cùng lứa.

Anh có từng nhớ đến cô không?

Tình cảm của cô dành cho anh có phải là tình yêu không? Hay thật sự như Gia Thông nói, là sự mê muội của tuổi mới lớn?

Họ sẽ gặp lại nhau chứ? Giây phút gặp lại đánh dấu cho sự khởi đầu

mới hay nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng khi không còn cảm giác?

Tất cả mọi vấn đề, cô không có đáp án rõ ràng cho mình.

Nhâm Nhiễm không thể dọn vào kí túc xá sinh viên theo mong muốn của

mình.

Gia Tuấn kết thúc năm học dự bị cũng vào đại học Moash. Thành tích

của Mẫn Nghi hơi kém, điểm học phần tại trường đại học trong nước không

được Úc thừa nhận, không thể không học thêm một năm dự bị nữa. Nhưng cô

nàng rất sĩ diện, sau khi khóc một trận cho đã, quyết định chuyển sang

học lớp dạy nghề ngắn hạn, lấy một cái bằng đối phó với gia đình cho

xong chuyện.

Nhâm Nhiễm không muốn xin thêm tiền cha, cô xin việc làm toàn thời

gian vào kì nghỉ hè, từ chối về nước chung với Gia Tuấn và Mẫn Nghi. Nửa tháng sau, khi họ quay trở về, Mẫn Nghi đột nhiên gõ cửa phòng cô, ấp a ấp úng nói cảm thấy mình hình như đã mang thai.

Nhâm Nhiễm nghi ngờ nhìn cô: “Sao lại nói là hình như? Hai người… không sử dụng biện pháp an toàn sao? Có kiểm tra chưa?”

Mẫn Nghi lắc đầu.

“Bị trễ kinh bao lâu rồi?”

“Không nhớ nữa, gần đây