Teya Salat
Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323803

Bình chọn: 8.5.00/10/380 lượt.

bên anh, càng muốn nói với anh dịu

dàng và nhỏ nhẹ "Anh à, anh đừng khổ sở nữa".

Đừng khổ sở, anh còn có em; đừng khổ sở, trời có sập xuống chúng ta sẽ cùng nhau gánh!

Ánh mắt tôi nhìn anh nóng bỏng, hy vọng tôi có thể có vực anh dậy,

trong lòng tôi kêu gào trăm ngàn lần : anh Dũng, nhìn em đi, đừng dữ dằn như thế, đừng hung ác như thế, đừng lạnh lùng như thế, nhìn em đi, nhìn em đi mà! Nhưng mà, thật lâu sau đó, người đối diện vẫn không có phản

ứng, anh chỉ không ngừng nhăn trán, một nếp lại một nếp, một lần lại một lần.

Xoẹt xoẹt xoẹt! Tay anh hơi run, thuốc lá mãi không bắt lửa, anh tức

tối rủa nó, ném bật lửa sang một bên, Trần Dũng cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, con ngươi tĩnh mịch như một khối băng. "Tôi chẳng cần ai thương

hại cả, đơn ly hôn thôi chứ gì, không thành vấn đề, tôi ký, ký ngay hôm

nay, ký sớm bớt lo sớm!".

Răng nanh nghiến ken két, mấy câu ngu ngốc này ác liệt thật đấy, tôi

hết nắm chặt đấm tay lại buông lỏng, vẫn áp chế xuống, quên đi, coi như

vì anh đã phạm phải tội lớn sẵn rồi, tôi để mặt mũi cho anh đấy. Tôi

không để ý tới anh, cởi áo khoác, rửa tay, vừa đi lại trong phòng tìm

kiếm vừa nói. "Hệ thống sưởi hơi rất tốt, bất quá cửa sổ bẩn lắm, mười

tháng qua anh có lau không vậy?".

"Mấy thứ trong phòng cô xem cái gì thuận mắt thì lấy hết đi".

Được, ném đá vào tôi ư, không sao hết, tiếp tục giả lơ. "Chung cư có

đến thu tiền đốt rác hàng tháng không? Nhớ giao đầy đủ, nộp chậm là bị

phạt tiền đó".

"Căn hộ là vay để mua, nhất thời không sang tên được, bất quá tôi có

thể viết giấy cho cô, đi công chứng cũng được, bao phí cho cô luôn đấy".

Bao phí chó má cái gì chứ, cho tôi thì anh ở đâu? Cục đá thứ hai, tôi vẫn lơ.

"Nước uống hết rồi sao không gọi thêm, đã nói với anh là mua phiếu

nước nhiều một chút, một lần mười phiếu tiện nghi không nói lại còn có

ưu đãi".

"Xe đâm hỏng rồi, cảnh sát cũng đang giữ nó, kiểm tra đo lường xong mới lấy về được, nếu cô muốn...".

Đủ, quá đủ, cái kiểu nghe gà nói vịt này thật sự không có ý nghĩa, ba cục đá cứng đã ném về phía mình, tôi không muốn nhận cục thứ tư. Tôi

phải ra đòn sát thủ mới được.

"Anh, anh, có đói bụng không? Em nấu cho anh tô mì nhé?". Tôi nhớ đây là câu thoại lợi hại nhất trong bộ phim, chỉ cần nữ diễn viên nói ra

câu này thì dù nam diễn viên có dữ dằn mấy cũng lập tức xìu xuống ngay.

Xem đi xem lại bộ phim kia, vẫn luôn cảm thấy cô nàng nhân vật chính giả bộ đáng yêu, có lần tôi hỏi Trần Dũng, anh cũng đồng ý với tôi, còn nói cho tôi học một ít thủ đoạn cao siêu của các bà vợ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ vui đùa thế thôi, ai ngờ vui đùa ngày xưa lại có ngày trở thành thần

chú!

Lòng tôi bắt đầu xót xa, lắc đầu, muốn quên đi, không nghĩ nữa, thuần thục bắt đầu làm việc, xắn tay áo, vén tóc, tư thái hệt như trên phim,

tôi sẽ cố gắng, hy vọng chiêu này linh nghiệm.

"Cô...". Có vẻ anh bị hấp dẫn, lại dường như mất kiên nhẫn, mặt nhăn

thành một đống, nghiến chặt quai hàm, nhắm mắt hít thật sâu, khi anh mở

mắt ra, Trần Dũng bắt lấy vai tôi dằn thật mạnh, đẩy tôi ra ngoài. "Cút! Tôi miếu nhỏ lụp xụp không chứa nổi Đại Bồ Tát cô đâu, đi mà tìm người

tình "Camry" của cô đi! Ngày mai tám rưỡi, gặp trước cục dân chính,

không cần gấp gáp, mọi phí tổn cô cứ yên tâm, tôi bỏ!".

Nghe anh nói thật khiến người ta tức sùi bọt mép, quá phận, anh quá

phận lắm! Tôi chịu không nổi, cơn tức cố nén rốt cuộc nhịn không được,

giãy tay anh ra, tôi như thanh pháo đã đốt dây cháy, nổ tung toàn bộ!

Vừa xoay khắp phòng vừa trốn tránh anh, tôi nắm cái chén sứ hiệu Mark

trên bàn, ngẫm nghĩ lại buông ra, quay đầu nhìn thấy đệm dựa trên sofa

lập tức chộp lấy, đánh vào mặt anh liên tục.

"Chết tiệt, chết tiệt, Trần Dũng, anh là đồ chết tiệt!".

Tay tôi đánh tới đau, đầu ngón tay bấu chặt vào tấm đệm, từng chút

từng chút dồn sức vào thân anh. Ẩn nhẫn suốt bấy lâu tìm được đường ra,

phẫn nộ, ấm ức, không cam lòng, thống khổ... Tất cả chôn sâu dưới đáy

tâm hồn ngày qua ngày tích tụ lại hóa thành cuồng phong đạp tường mà ra, nó quay cuồng, nó rít gào, dưới sự cho phép của tôi, nó biến thành con

thú dữ vùng đi tàn sát.

Dối lừa tôi, làm tôi đau khổ, yêu tôi! Tránh ư, dám tránh, anh có tư

cách gì né tránh? Sao đứng im rồi, hiên ngang lắm phải không? Coi mình

là dũng sĩ trung kiên lẫm liệt, mặc người chém giết, thà chết chứ không

chịu khuất phục? Càng nhìn anh tôi càng chán ghét, đánh cho chừa! Tôi

muốn đánh cho tên ngốc không biết tốt xấu, luôn tự cho mình là đúng này

tỉnh lại!

Mắt tôi nhòe nước, mũi cũng nghẹt nước, tức đến cả người run lên bần

bật, tôi vừa đánh vừa đá vừa kêu la, đến tận khi tay mỏi, giọng khàn,

ngã xuống đệm dựa sofa, bị người ta áp sát ôm vào ngực mà vẫn cứ lặp đi

lặp lại. "Anh là đồ chết tiệt, chết tiệt...".

Giữ chặt lấy cánh tay lộn xộn của tôi, thân thể anh cũng lạnh run,

anh không buông tay, dù tôi tránh thế nào anh cũng không buông tay, mặc

tôi khóc, mặc tôi mắng, mặc tôi chùi nước mắt nước mũi lên áo anh, cọ

lên mặt anh, anh chỉ bướng bỉnh không buông tay.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc của tôi đã nhỏ dần bi